Thời điểm Phượng Thất Tầm tỉnh lại, đầu tiên thấy được màn trướng hoa văn phức tạp, tiếp theo nghe được thanh âm Cơ nương ngọt ngào "Ngươi tỉnh?"
Nàng ngồi dậy, nhìn về phía Cơ nương ngồi ở trước bàn gỗ hoa lê, ánh mắt dấu diếm đề phòng. Nàng liếc mắt nhìn xung quanh bốn phía một cái, trướng lụa mỏng rũ xuống, huân hương lượn lờ, trong hương khí thẩm thấu ra hơi thở người.
Nghiêng tai lắng nghe, ngoài phòng tiếng kêu nữ tử vui thích hoặc thống khổ, phảng phất xuyên thấu cửa sổ lăng hoa, quanh quẩn ở quanh thân Phượng Thất Tầm. Nàng cười lạnh một tiếng, "Hoá ra nơi này mới là Mỹ nhân trủng chân chính!"
Trong ánh mắt Cơ nương lộ ra tán thưởng, khóe môi cười nhạt vũ mị đến cực điểm "Tâm tư thật tinh ranh!"
"Liền tính lòng có *thất khiếu, hiện giờ không phải cũng là quá muộn sao?" Phượng Thất Tầm nhướng mày hỏi lại.
*thất khiếu ( 七竅): Bảy lỗ (gồm hai mắt, hai tai, miệng và hai lỗ mũi
"Không muộn, không muộn. "
Cơ nương đứng dậy, chậm rãi đi đến trước mặt Phượng Thất Tầm, ngón trỏ nhẹ nâng cằm nàng, đoan trang nói:
"Rất lâu Mỹ nhân trủng chưa từng có mặt hàng thượng đẳng như vậy, bằng mỹ mạo cùng tâm tư cô nương, tương lai nhất định có thể diễm tuyệt thiên hạ!"
Nghe được hai chữ cô nương, Phượng Thất Tầm theo bản năng cúi đầu, phát hiện không biết khi nào, nàng đã bị đổi trở về một thân nữ trang. Nàng vội vàng xuống giường chạy đến trước bàn trang điểm, trong gương đồng chiếu ra dung nhan nữ tử răng trắng con mắt sáng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-dau-chi-dich-nu-muu-cung/1173984/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.