“Thần thiếp tham kiến thánh thượng. Chúc thánh thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.” Nàng cúi thấp người, lễ phép lên tiếng thỉnh an, nhưng giọng nói lại không có vẻ hào hứng mấy.
Lê Ứng Thiên đóng cửa lại, ánh mắt nửa lạnh lẽo nửa lưu luyến chậm rãi lướt qua nàng.
Sự im lặng của hắn khiến nàng càng nghĩ càng lo. Hắn vẫn chưa lệnh cho nàng ngẩng mặt lên, nên nàng không nhìn thấy được biểu cảm trên gương mặt hắn lúc này, càng không đoán được hắn đến đây vì lý do gì. Nếu thật sự lúc nãy hắn đã nhìn thấy bóng Vampire phi thân ra ngoài từ cửa sổ phòng nàng, nàng chết chắc.
Mùi trầm hương dìu dịu lan toả trong phòng khiến bầu không khí bao quanh hắn và nàng vốn đã yên ắng, giờ lại thêm phần tĩnh mịch…
Hít một hơi thật sâu, nàng cắn môi, định chủ động kết thúc sự yên lặng ấy. Nhưng không ngờ, hắn lại là người lên tiếng trước.
“Nàng không có gì để nói với trẫm sao?”
“Thần thiếp…” Nàng ngập ngừng một hồi lâu. Cố tình đợi cho sự kiên nhẫn của hắn cạn dần, nhịn không được mà bộc lộ chủ ý thật sự với nàng.
Có điều, nàng đã quên mất, hoặc chưa bao giờ để ý rằng Lê Ứng Thiên là loại người mà nếu cần, hỉ nộ ái ố đều có thể kềm lại được, không cho người khác thấy.
“Nếu thánh thượng muốn ban cho thần thiếp một dải lụa trắng, thần thiếp sẵn sàng tiếp nhận. Chỉ mong thánh thượng đừng trách tội gia đình thần thiếp.” Nàng quỳ xuống, lãnh đạm nói. Dùng một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-cung-ky-ngo/2881043/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.