Editor: Vân Nghiên
Nói đến cửa tiệm châu báu đứng nhất nhì kinh thành, thì hẳn đó là Bảo Khố trai đã có niên kỷ từ rất lâu. Hôm nay lúc giữa trưa, chưởng quầy vừa cầm bàn tính, vừa giám sát đám tiểu nhị lau dọn trong tiệm, bỗng nhiên nghe thấy tiếng ngựa hí, rồi tiếng bánh xe ngựa an ổn dừng lại, hẳn là có khách nhân tới.
Xuống xe trước tiên là một vị trung niên tướng mạo ôn hòa, tiếp theo là một thanh niên ước chừng đã qua nhược quán (khoảng trên 20 tuổi),vị được đỡ xuống xe cuối cùng là một thiếu phụ đã búi tóc bách hợp còn khá trẻ.
Cặp mắt của chưởng quầy sao có thể có sai sót nhỏ như hạt cát? Vừa nhìn thấy cỗ xe ngựa cùng khí chất của khách nhân thì đã biết đó là một vị kim chủ rồi, ông tuy vội vàng nhưng lại không mất vẻ lịch sự đem người mời vào, đem trà nước phục vụ đầy đủ.
“Xem thoải mái đi, nếu thích thì nói một tiếng là được”
Nam tử trung niên nói với thiếu phụ một câu, sau đó an vị ngồi thưởng trà, thiếu niên trẻ tuổi có vẻ còn không yên tâm lắm, nói thêm một câu
“Đúng như thế! Cứ chọn cái nào phức tạp nhất, lấp lánh nhất ấy!”
“Theo lý mà nói, nhiều nhất rực rỡ nhất không hẳn là thứ tốt nhất đâu.”
Thiếu phụ lơ đễnh trả lời một câu
“Vị phu nhân này vừa nhìn đã biết là người sành hàng rồi! Tục ngữ nói, có đôi khi giản dị tự nhiên lại càng làm tăng thêm vẻ tinh tế quý phái!”
Công phu nịnh bợ của chưởng quầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-cung-gia-duong-su/1214866/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.