Chương trước
Chương sau
Lời thề trong tình yêu nam nữ chỉ như làn khói mong manh, vĩnh viễnkhông thể nào dừng lại ở thời khắc đẹp đẽ nhất, nhưng lời hứa của đạitrượng phu thì khác, đầu có thể rơi, nhưng lời hứa không thể không hoànthành.
Phó Cẩm Họa biết Ngu Tấn Thanh chắc chắn đã dùng thứ thuốc gì đó nênmới để lại vết sẹo lâu dài trên tay, nàng cảm thấy không nỡ, bèn khẽnói: “Cần gì phải khổ như vậy? Huynh và ta không cùng chung một conđường, huynh xa lánh bụi trần, làm bạn cùng quyển kinh chén trà, còn tarơi vào vòng luân hồi không thể siêu thoát. Con đường này gập ghềnh quá, cũng gian nan quá, ta chẳng thà một mình gánh chịu, cũng không muốn làm liên lụy đến những người khác. Tối nay, sống hay chết ta còn chưa biếtđược, huynh bảo ta làm sao có thể nói đến chuyện ái tình?”
“Tối nay là đêm sinh tử của ai, nàng không đoán được, nhưng ta đãtính toán xong, nàng đừng lo sợ bất an nữa. Trong mắt ta, nàng khôngphải là người con gái yếu đuối không nơi nương tựa như thế, nàng mưulược, gan dạ và hiểu biết…”
Ngu Tấn Thanh nói đến đây, Phó Cẩm Họa ngẩng đầu nhìn chàng khôngnhịn được cười, khóe mắt lấp lánh dòng lệ, vừa tinh nghịch vừa khiếnngười ta thương xót.
“Sao nàng lại cười?” Ngu Tấn Thanh cười có phần bất lực, trong mắt đầy vẻ thương yêu không sao che giấu được.
Phó Cẩm Họa xấu hổ, cuối cùng cũng đành bẽn lẽn nói: “Ta cười vì tađoán được vì sao huynh lại giữ ta lại.” Có lẽ nhận ra Ngu Tấn Thanh đang rất muốn nghe nàng nói tiếp, nàng nhướng mày, tiếp tục nói: “Bởi vìtrong thành An Lăng, nữ nhân thích hợp với huynh chẳng có mấy người, màcho dù là nữ nhân do hoàng thượng chỉ hôn cũng chưa chắc đã bằng lòngđến ở trong phủ tướng quân tại thành An Lăng này. Nhưng ta, vì có bí mật không thể nói ra, nên mới cam tâm lưu lại bên cạnh huynh, cho dù nơiđây là đại mạc hoang sơ, cho dù nơi đây cỏ khô tuyết đọng…”
Ngu Tấn Thanh vỗ tay tán thưởng: “Với sự thông minh nhanh trí củanàng, sau này ở trong thành An Lăng này ta sẽ không còn cảm thấy cô độchay u sầu nữa.”
Ngu Tấn Thanh cười rất vui, nhưng Phó Cẩm Họa lại vì chàng không phản bác những lời mình nói đằng sau mà cảm thấy không vui, hậm hực nói:“Hóa ra mọi thứ ta nói đều là thật à? Ngu Tấn Thanh, đừng nói bây giờ ta không đồng ý, cho dù sau này có thực sự bị ép ở lại thành An Lăng nàycũng không cho phép huynh bắt nạt ta.”
Ngu Tấn Thanh còn chưa dứt nụ cười, đang định nói điều gì đó thì nghe thấy tiếng Chân Phiến ở ngoài cửa thưa vọng vào: “Công tử, cơm trưa đãchuẩn bị xong rồi…”
Ngu Tấn Thanh định kéo Phó Cẩm Họa đi cùng, Phó Cẩm Họa né tránh bàntay chàng, làm thế nào cũng không chịu, trên đường ra gian nhà trước,Phó Cẩm Họa hạ giọng hỏi: “Tính ra Ngũ Cừu đã theo huynh bao năm, chẳngqua cũng chỉ là lơ đãng mà phạm một lỗi nhỏ, chẳng lẽ huynh thực sự nhẫn tâm bắt cậu ta đạp lên trên mũi đao, đâm rách lòng bàn chân, phế cả hai chân hay sao?”
Ngu Tấn Thanh trả lời nàng, giọng điệu hết sức thản nhiên: “Uổng chota vừa mới khen nàng thông minh! Chẳng lẽ nàng không nhận ra, khi NgũCừu dẫm trên mũi đao hắn đi một đôi giày đặc biệt sao? Đế giày có mộtlớp tơ tằm vàng, không ngấm nước lửa, cũng không sợ đao đâm…”
Phó Cẩm Họa chợt hiểu ra, lúc này mới nhớ lại việc trước đó khi NgũCừu nhảy xuống khỏi mũi dao, quả thực lại thay về đôi giày cũ của mình,nàng cười nói: “Hóa ra Ngu công tử cũng là người biết giở trò giấu diếm, có điều Ngũ Cừu lỗ mãng không đoán ra chỗ tinh diệu bên trong, nhưng gã Chân Phiến tinh ranh quỷ quái, chẳng lẽ cũng không đoán ra?”
Ngu Tấn Thanh cười không đáp, Chân Phiến theo sau liền nhanh chântiến lên, hạ giọng nói với Phó Cẩm Họa: “Đó là vì, những chủ ý này đềudo tôi bày cho công tử…” Nói đoạn, còn cười đầy vẻ đắc ý.
“Ồ,” Phó Cẩm Họa kéo dài giọng, tiếp tục nói, “Hóa ra là thế…”
Chân Phiến thấy khuôn mặt Phó Cẩm Họa đầy vẻ ý tứ sâu xa, liền biếnsắc mặt, vội vàng xua xua tay với Phó Cẩm Họa, nói: “Cô nương, xin đừngnói cho Ngũ Cừu biết, nếu không Chân Phiến lại phải chịu khổ mất thôi…”
Phó Cẩm Họa làm vẻ đại lượng, nhưng vẫn không quên kẻ cả: “Muốn takhông nói cho Ngũ Cừu cũng được, nhưng ngươi phải đồng ý với ta một điều kiện.”
Chân Phiến hỏi với vẻ đề phòng: “Điều kiện gì?”
“Đó chính là, sau này, ngươi chỉ được nghe lời một mình ta mà thôi…”
Chân Phiến vò đầu, nhìn sang Ngu Tấn Thanh, thấy Ngu Tấn Thanh cườimà không đáp, trong nháy mắt liền hiểu ra, vội trả lời: “Chỉ cần cônương chịu ở lại trong phủ tướng quân, vậy thì Chân Phiến tôi tự khắcnghe theo cô nương…”
Ban đầu Phó Cẩm Họa không suy nghĩ gì, sau đó mới hiểu ra thâm ýtrong lời nói của Chân Phiến, khiến nàng không khỏi không đỏ mặt, nànglườm Chân Phiến một cái cho đỡ xấu hổ,rồi quay người nói với Ngu TấnThanh: “Ừm, xưa nay nghe nói huynh đối xử công bằng với mọi người, nếuđã có cách trừng trị Ngũ Cừu, vậy chắc hẳn cũng có cách trừng trị ChânPhiến nhỉ?”
Chân Phiến ở một bên vội nói: “Bà cô của tôi ơi, cô tha cho ChânPhiến đi, Chân Phiến chuyện gì cũng nghe theo cô hết là được chứ gì?”Nói đoạn, chưa đợi Ngu Tấn Thanh ra lệnh, hắn đã nhanh chân chuồn mấtdạng.
Phó Cẩm Họa nhìn bộ dạng khi bỏ chạy của Chân Phiến mà cười như nắcnẻ, bất giác nhìn vào mắt Ngu Tấn Thanh, nàng cúi đầu, nghe thấy Ngu Tấn Thanh khẽ nói bên tai: “Thực ra, ta cũng có chỗ đối xử với mọi ngườikhông được công bằng, ví như đối với nữ nhân…”
Giọng nói của Ngu Tấn Thanh trong trẻo, Phó Cẩm Họa nghe vào thấythêm vài phần ấm áp, lại nghe thấy Ngu Tấn Thanh tiếp tục nói: “Ngườiđời lúc nào cũng nói đến hai chữ ‘công bằng’, nhưng không biết rằngtrong tình cảm nam nữ, mãi mãi không có cách gì cầu được hai chữ đó. Ngu Tấn Thanh ta nay đã đem tình cảm trao cho nàng, thì trong mắt sẽ khôngthể nào có thêm người con gái khác…”
Phó Cẩm Họa ngẩng đầu, ánh mắt ôn hòa, có lẽ còn cảm động hơn trước, hỏi: “Ngu Tấn Thanh, đây là lời hứa, hay là lời thề?”
Ngu Tấn Thanh có phần không hiểu, hỏi: “Hai thứ đó có gì khác nhau?”
“Lời thề trong tình yêu nam nữ chỉ như làn khói mong manh, vĩnh viễnkhông thể nào dừng lại ở thời khắc đẹp đẽ nhất, nhưng lời hứa của đạitrượng phu thì khác, đầu có thể rơi, nhưng lời hứa không thể không hoànthành.”
“Nói như vậy thì lời hứa còn nặng hơn lời thề, vậy thì, điều Ngu Tấn Thanh ta nói với nàng không phải lời thề, mà là lời hứa…”
Phó Cẩm Họa nhìn chàng, ánh mắt không còn lảng tránh, Ngu Tấn Thanhđứng dưới hành lang, tay cầm quạt ngọc, anh tuấn thanh cao tựa vầngtrăng, nếu như, nếu như mọi thứ không có gì thay đổi, chắc hẳn chàngchính là mối lương duyên tốt đẹp nhất, không phải vậy sao?
Thanh Bích từ xa bước tới, trông thấy Phó Cẩm Họa và Ngu Tấn Thanhthần thái si mê như thế, khẽ ho một tiếng, nói: “Công tử, cô nương, cònkhông qua bên này, cơm canh sắp nguội cả rồi…”
Phó Cẩm Họa bỗng tỉnh lại, sắc mặt xấu hổ vô cùng, Ngu Tấn Thanh cười nhẹ vài tiếng, đi trước vào nhà, còn Phó Cẩm Họa chuẩn bị dời bước,liền bị Thanh Bích kéo tay áo ra chỗ khác.
Thanh Bích muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng khó khăn lắm cũng mởmiệng: “Cô nương, cô, cô tuyệt đối không thể có dây mơ rễ má gì với công tử được. Công tử là vầng trăng Côn Luân ở thành An Lăng, còn vương gialại là Ngọc Giao Long ở Tuyền Thành…”
“Thanh Bích, em sợ vương gia sẽ vì ta mà xung đột với Ngu Tấn Thanh ư?”
Thanh Bích gật đầu, do dự nói: “Cô nương, dù sao cô cũng là ngườiđược vương gia coi trọng, Thanh Bích tuy không sánh được với thân phậncủa cô nương nhưng cũng biết rõ lợi hại bên trong. Vương gia trông có vẻ tàn bạo nhưng lại căm hận nhất là những kẻ phản bội mình, thực ra ngàiấy là một người đáng thương…”
“Vương gia có phải người đáng thương hay không ta không biết, ta chỉbiết hiện giờ ngài ấy muốn giết ta,” Phó Cẩm Họa cười khổ, “Có lẽ ngaytrong đêm nay.”
Thanh Bích cả kinh đến trợn mắt há miệng, nhìn Phó Cẩm Họa mà khôngdám tin, lại lắc đầu quầy quậy, nói: “Thanh Bích không tin, vương giatừng dặn Thanh Bích, nhất định phải đem tính mạng ra để bảo vệ cho cônương, sao ngài ấy có thể giết cô được? Cô nương, nếu vương gia thực sựmuốn, thực sự muốn… Thanh Bích nhất định sẽ thề chết can gián, bảo vệtính mạng cho cô.”
Nhìn vẻ ngây thơ của Thanh Bích, Phó Cẩm Họa đột nhiên hiểu ra, vìsao người Tế Dương vương sai đến giám sát Ngu Tấn Thanh lại là ThanhBích. Bởi lẽ tấm lòng cô ta lương thiện, tuyệt đối sẽ không vì chút tựlợi nào mà gây chia rẽ bên trong, sự thực trong mắt Thanh Bích là kháchquan, không hàm chứa bất cứ dục vọng cá nhân nào.
Nghĩ đến đây, Phó Cẩm Họa lại thêm vài phần hảo cảm với Thanh Bích,kéo Thanh Bích lại gần mình, nói: “Thanh Bích, ta nhận tình cảm của em,sẽ ghi nhớ ý tốt của em.”
Phó Cẩm Họa sợ lâu không vào gian trước, Ngu Tấn Thanh lại sai ngườiđi tìm, bèn kéo tay Thanh Bích quay lại, tiếp tục nói: “Trong nhà họ Phó ta cũng có một người tỷ muội tốt, cô ấy tên là Vấn Nhạn, giống như emvậy, tâm tư đơn thuần lại rất chu đáo…”
Mãi cho đến khi vào nhà, Phó Cẩm Họa mới ngừng lời, nhìn Thanh Bíchmỉm cười bảo cô ta yên tâm, nhưng trong lòng thì cảm động vô cùng. Khi ở nhà họ Phó, Vấn Nhạn cũng thường mang lại cho nàng cảm giác như thế, có điều không biết sau khi nàng bị bắt cóc, Vấn Nhạn bây giờ ra sao.
Nàng vừa ngồi xuống liền thấy Ngũ Cừu vội vã đi từ bên ngoài vào, không kịp hành lễ, đưa cho Ngu Tấn Thanh cấp báo biên quan.
Ngu Tấn Thanh mở ra xem, khẽ đọc: “Ba vạn tinh binh triều Nguyên Hy áp sát biên cương triều Thương Ly ta…”
“Công tử, lần này chỉ e là thật. Vừa rồi khi Ngũ Cừu quay về, nghengười trong tửu quán trà lầu nói, khi bọn họ buôn bán hàng hóa từ triềuNguyên Hy về, từng trông thấy một đoàn binh sĩ lớn đi qua…”
Phó Cẩm Họa có phần không hiểu, hỏi: “Triều ta và triều Nguyên Hy thế như nước với lửa, những nhà buôn kia sao có thể trông thấy quan binhcủa triều Nguyên Hy mà vẫn bình an vô sự quay về được?”
Chân Phiến có phần đắc ý, nói: “Đó là do công lao của công tử nhà tôi đó. Nhớ lại ngày trước, triều ta và triều Nguyên Hy đều chỉ cần thấybách tính của đối phương là giết, bách tính trong ngoài biên giới ai nấy lo sợ, buộc phải di tản tứ phía, khổ không nói hết. Công tử thấy vậy,trong lòng thương xót, trong một lần chiến sự đã một mình xông vào trậnđịch, bắt sống đại tướng của triều Nguyên Hy, ép hoàng đế triều NguyênHy phải bằng lòng không được lạm sát người vô tội nữa. Từ đó, bách tính ở biên quan đều có thể tự do buôn bán duy trì sinh kế, những người làm ăn ở chỗ khác không tốt cũng đều dọn đến định cư trong thành An Lăng,thành An Lăng này mới dần dần có được bộ mặtnhư bây giờ…”
Chân Phiến nói hăng say, đến khi bị Ngu Tấn Thanh hắng giọng mộttiếng buộc dừng lại thì lập tức ỉu xìu, nhìn Phó Cẩm Họa lè lưỡi, đứngsau lưng Ngu Tấn Thanh không dám nói năng gì nữa.
Ngu Tấn Thanh nhìn Ngũ Cừu nói: “Bây giờ ngươi quay về đại doanh, làm xong việc ta giao cho ngươi trước đã, ngoài ra sai người theo dõi chặtphương hướng hành động của đại quân triều Nguyên Hy.” Nói đến đây, NguTấn Thanh lại dường như vô tình nhìn Phó Cẩm Họa, “Muộn nhất là đêm nay, ta sẽ quay về đại doanh…”
Ngũ Cừu đem theo thủ dụ của Ngu Tấn Thanh tuân lệnh ra đi, lập tức hướng về phía đại doanh.
Dùng xong cơm, Ngu Tấn Thanh và Phó Cẩm Họa cùng ở trong thư phòng.
Phó Cẩm Họa tay cầm bút, trong khoảng thời gian uống một chén trà đãphác thảo xong một bức trận đồ hai quân đối trận, trong tranh có một vịtướng quân áo trắng, khôi giáp oai hùng cưỡi trên lưng ngựa, còn tướngquân bên địch đối diện mặt mũi nham hiểm hung dữ…
Phó Cẩm Họa dừng bút, có vẻ buồn phiền, không thể vẽ tiếp được nữa,nói: “Trận cháy đó, có phải không đủ để thiêu chết Gia Luật Sở Tếkhông?”
Ngu Tấn Thanh đón lấy cây bút của Phó Cẩm Họa, gạch chéo lên ngườiđại tướng quân địch, nói: “Hắn sao có thể chỉ bị một trận cháy nhỏ nhưthế thiêu chết được? Hắn là Gia Luật Sở Tế, cho dù tướng quân phủ nàycủa ta hóa thành tro bụi, ta tin hắn vẫn sẽ có thể yên lành thoát ra…”
Nói đến đây Phó Cẩm Họa bỗng nhiên nhớ lại, hôm đó sau khi Gia LuậtSở Tế đẩy nàng ra, tay trái bị xà nhà đập mạnh xuống, không biết thươngthế ra sao, nàng thở dài một tiếng, nói: “Ta bị hắn bắt cóc ra khỏiTuyền Thành, nhưng không ngờ hắn lại vì ta mà bị thương. Ta vốn nên hậnhắn, nhưng giờ lại chỉ mong hắn mau chóng rời khỏi thành An Lăng, quayvề triều Nguyên Hy. Như thế hắn muốn tranh giang sơn cũng được, muốnđoạt xã tắc cũng xong, không còn liên quan gì đến ta nữa.”
Ngu Tấn Thanh không cho là vậy, nói: “Gia Luật Sở Tế đã chịu mạo hiểm vào Tuyền Thành, thì sẽ không dễ dàng từ bỏ mà đi đâu…”
Hoặc giả nhận rõ sự căng thẳng của Phó Cẩm Họa, chàng cười nhạt, nói: “Có ta ở đây, đừng sợ…”
Hai người ngồi trong thư phòng, ai nấy yên lặng, nhất thời nhìn nhaukhông nói gì, trong tay Phó Cẩm Họa đang cầm quyển sách, nhưng ánh mắtluôn nhìn Ngu Tấn Thanh không rời.
Ngu Tấn Thanh ở một bên nhanh chóng nhận ra điều đó, nói với ý vị sâu xa: “Nàng và ta còn cả đời làm bạn bên nhau, không cần bây giờ đã phảithâm tình quyến luyến đến thế chứ?”
Phó Cẩm Họa không giận dỗi, hồi lâu thở dài, cười khổ nói: “Nếu huynh quả thực hứa hẹn với ta cả đời, để ta ở lại thành An Lăng này chưa chắc đã không được, chỉ e ta không qua nổi đêm nay thôi.”
Ngu Tấn Thanh đi đến trước mặt nàng, dùng tay khẽ vuốt ve mái tóc đen của nàng, ánh mắt trong trẻo, ngữ khí ôn hòa: “Ta từng nói sẽ bảo vệcho nàng chu toàn, không để nàng chịu tổn thương gì nữa, nhưng nàng phải hứa với ta, bất luận trong tình huống thế nào, nàng đều phải tin ta,đừng nghi ngờ hành động của ta…”
Phó Cẩm Họa hơi ngẩn người, kế đó chầm chậm gật đầu, coi như đồng ý.
Nàng ngầm cảm thấy bất an, nhất định sẽ xảy ra chuyện gì đó khó lòng dự đoán.
Không lâu sau, Chân Phiến gõ cửa vào thư phòng, nói: “Công tử, ChânPhiến đã bày xong kì môn độn giáp ở cửa bên trái gian giữa, theo lời dặn của huynh, chính là thức thứ ba mươi sáu Nhạn Tự Hồi Thanh trong SátPhá trận, hơn nữa đã giải tán toàn bộ người hầu trong phủ, để họ ẩn náudưới các mật đạo trong phủ tướng quân…”
“Ngươi tạm thời lui xuống đi, bọn họ chắc cũng đến rồi, ngươi ra cửaphủ đợi, bảo bọn họ xuống ngựa cách cửa phủ ba trượng, đừng quấy rầy sựthanh tịnh trong phủ tướng quân của ta.”
Phó Cẩm Họa ngầm đoán xem người đến là ai, nhưng vẫn không dám chắc, nghi hoặc nói: “Bọn họ là ai?”
“Bọn họ là người nên đến…”
“Ngu Tấn Thanh, huynh muốn ta phải tự hiểu ngầm sao?”
“Nàng đã lĩnh ngộ trong lòng, ta cần gì phải nói nữa?” Ngu Tấn Thanhchấp bút, lập tức viết xong vài chữ, gấp giấy lại vài lần, đưa cho PhóCẩm Họa, nói: “Mảnh giấy này, đợi sau tối nay mới được xem, nàng hãy nhớ cho kĩ.”
Phó Cẩm Họa đón lấy tờ giấy mà không hiểu gì, đặt trong túi hoa senbên eo, nhưng bỗng nhiên lại hỏi: “Nếu người đến là Tế Dương vương, ngài ấy sao chịu xuống ngựa ngoài tướng quân phủ ba trượng? Ngài ấy xưa nayngông cuồng, liệu có nghe lời Chân Phiến không?”
Ngu Tấn Thanh tự tin, chậm rãi nói: “Chỉ vì Tế Dương vương biết từnhỏ ta đã tập luyện kỳ môn độn giáp, một khi đã bày trận, nếu không cóChân Phiến chỉ đường, chưa chắc đã vào được trong phủ, cho dù có cố gắng xông vào cũng phải mất mấy canh giờ…”
“Thế nhưng, khi ngài ấy vào được trong tướng quân phủ, lẽ nào không nổi giận với huynh?”
“Ngài ấy xưa nay là một người thông minh, người thông minh làm việcsao có thể chỉ dựa vào quyền thế uy hiếp mọi người? Tế Dương vương càngbiết nhìn người, dùng người hơn tưởng tượng của nàng, luôn biết cân nhắc kĩ càng…”
Phó Cẩm Họa cười khổ, nói: “Nói như vậy, thì hai người là anh hùng tương kiến, quý trọng lẫn nhau sao?”
Phó Cẩm Họa nhớ lại hôm đó khi Tế Dương vương nhắc đến Ngu Tấn Thanh, sự cảnh giác của chàng cũng chưa chắc đã không phải là vì yêu mến tàinăng.
Không lâu sau, Ngu Tấn Thanh gọi người hầu, dặn nhà bếp phỏng theocách nấu nướng ở thành Tuyền Châu chuẩn bị một bàn tiệc rượu, người hầuđáp lời, vội vã đi làm ngay.
“Người sắp đến có hứng uống rượu ư?” Phó Cẩm Họa lắc đầu cười khổ, vẻ mặt bất lực và bi thương.
Nói đoạn, chàng đi ra ngoài, để một mình Phó Cẩm Họa âu sầu lạc lõngngồi trong thư phòng, lật giở mấy quyển kinh văn trên bàn, nhưng nàngcàng lúc càng thêm bồn chồn lo lắng.
Không biết qua bao lâu sau, vào lúc Phó Cẩm Họa gần như không thểchịu đựng nổi cảm giác bức bách này nữa, liền có người khẽ gõ cửa đivào, thì ra là Thanh Bích.
Trên tay Thanh Bích là một bộ quần áo, nói: “Cô nương, công tử nóiđêm nay… đêm nay có chút khác thường, mời cô nương thay áo mới.”
Phó Cẩm Họa đón lấy bộ quần áo, nhìn kĩ một lượt, thứ đồ tinh xảo thế này nhất định là được làm ở trong cung. Nàng cũng không nhiều lời, lậptức để Thanh Bích giúp mình thay áo.
“Cô nương mặc bộ này lên trông thật là đẹp.” Thanh Bích hơi đỏ mắt, thở dài khen ngợi.
Phó Cẩm Họa bật cười, kéo tay Thanh Bích, nói: “Thanh Bích, đợi ngàyem xuất giá, ta nhất định sẽ tặng em quần áo còn đẹp hơn thế này nhiều.”
“Thanh Bích làm gì có phúc như thế, chỉ e khi đó Thanh Bích…” Giọng Thanh Bích chùng xuống, cuối cùng trở nên nghẹn ngào.
Phó Cẩm Họa có phần kinh ngạc, cảm thấy tay Thanh Bích hơi run, đangđịnh hỏi cho kỹ thì nghe thấy Ngu Tấn Thanh bước vào nói với Thanh Bích: “Thanh Bích, ngươi nên biết có những chuyện không được phép nuốt lời…”
Thanh Bích sợ hãi rút tay về, lặng lẽ rơi lệ, nói với Ngu Tấn Thanhmà cũng dường như với chính mình: “Thanh Bích không nuốt lời.” Nói đoạn, cô nhìn Phó Cẩm Họa một cái rồi nhanh chân lui ra.
Từ xa vọng lại tiếng nức nở, như có như không khiến người ta khó lòng phán đoán, rốt cuộc là nỗi đau thống thiết tâm can đến mức nào.
“Huynh bắt Thanh Bích nhận lời làm chuyện gì?”
“Làm chuyện cô ta tình nguyện làm.”
“Chẳng lẽ huynh không nhìn ra nỗi tuyệt vọng của một cô gái hay sao?Chẳng lẽ lòng cầu xin được sống ẩn chứa trong mắt cô ấy không lay độngnổi huynh ư?” Phó Cẩm Họa đi đến bên cạnh Ngu Tấn Thanh, ép hỏi từng câu cho bằng được.
Nhưng Ngu Tấn Thanh đầy vẻ thâm tình, ngôn từ cũng không kém phầnkhẩn thiết, nói: “Chính vì như thế, chính vì ta đọc được ánh mắt củanàng, đọc được nội tâm của nàng, cho nên mới càng mong nàng có thể sốngtiếp. Cẩm Họa, ta chỉ muốn nàng sống tiếp, làm bạn cùng ta, từ nay quyển kinh chén trà, đại mạc cát vàng, cầm kì thư họa, ngắm vầng trăng lạnhngả về tây…”
Những lời lẽ nhiệt thành và mãnh liệt như thế tựa như dốc bầu tâm sự, càng giống như một sự bức bách, khiến thành lũy trong lòng Phó Cẩm Họaphút chốc bị công phá hoàn toàn, nàng mơ hồ lùi về phía sau hai bước,nhìn ánh mắt trong trẻo và đầy mong đợi của Ngu Tấn Thanh, cảm giác muốn trốn chạy và hoảng loạn dần dần biến mất.
“Ngu Tấn Thanh, thân phận của ta thế nào huynh cũng biết đấy, takhông dám bảo đảm nam nhân có liên quan tới ta liệu có được kết cục tửtế hay không.”
“Nàng chính là người con gái đầu tiên mà Ngu Tấn Thanh ta yêu, takhông tin ông trời lại tàn nhẫn như vậy, không cho ta thời gian để yêumột người, thời gian mà ta cần rất ngắn, chẳng qua chỉ một đời mà thôi…những món nợ của kiếp này, kiếp sau ta sẽ thay nàng trả.”
Ánh mắt Ngu Tấn Thanh sâu thẳm, toát lên vẻ mãnh liệt, chân thành,khiến Phó Cẩm Họa vừa cảm động vừa thêm cay đắng. Phó Cẩm Họa ngẩng đầunhìn chàng, hồi lâu mới hiểu ra, khoảnh khắc đó, khuôn mặt rạng ngời của chàng đã khắc sâu trong tim nàng, sinh mệnh là cuộc hành trình bôn bakhông ngừng nghỉ, còn nàng lưu lạc biên quan lênh đênh không nơi nươngtựa luôn muốn giữ gìn sự tôn nghiêm của mình trong cảnh khó khăn, từ lâu đã mệt mỏi vô cùng. Nàng hi vọng biết bao có thể có được một tình cảmthiết tha vững chắc, khiến nàng chìm đắm hoặc hòa mình trong đó, cho dùcó là như thiêu thân lao vào đống lửa…
Hoặc giả chính trong khoảnh khắc đó, nàng đã ngầm cất giấu một mốitương tư, có những đoạn ký ức chẳng thể nào quên được, mối thâm tìnhkhắc cốt ghi tâm ấy bộc lộ ra sau khi mọi phù hoa đều đã tan theo mâykhói.
“Ngu Tấn Thanh thiếp hứa với chàng, nếu thiếp có thể sống qua đêmnay, thiếp sẽ ở lại An Lăng, bầu bạn cùng chàng suốt đời…” Phó Cẩm Họanói dứt lời, khẽ thở ra một hơi, trong lòng bỗng nhiên nhẹ nhõm rấtnhiều.
Ngu Tấn Thanh cười, ôm Phó Cẩm Họa vào lòng, khẽ tựa cằm trên đầunàng, hạ giọng nói: “Nàng hãy nhớ những điều nàng nói, đừng lãng quên,nếu không cho dù là chân trời góc bể ta cũng sẽ đuổi theo nàng, cho đếnkhi nàng nhớ lại mới thôi.”
Phó Cẩm Họa do dự hồi lâu mới giơ tay ôm lấy chàng, khoảnh khắc nàngvùi mặt vào trước ngực chàng có mùi hương gỗ lê nhàn nhạt, khiến nàngsay đắm vô cùng.
Hai người cứ thế lặng lẽ ôm nhau, nếu đây là lúc ngày tháng thanhnhàn chưa chắc đã không phải là một khung cảnh trước hoa dưới nguyệtrung động lòng người, đáng tiếc trong đêm trước cơn giông bão thế này,chỉ càng làm tăng thêm cảm giác bi thương cô quạnh.
Hồi lâu, Ngu Tấn Thanh nắm tay Phó Cẩm Họa, đi đến gian nhà chính, ở đó đã bày sẵn bàn tiệc.
Chân Phiến nghiêm trang, nhanh nhẹn vào thông báo, “Công tử, khâm sai của hoàng thượng đã đến cổng phủ…”
Phó Cẩm Họa kinh ngạc trong lòng, lập tức liền cảm thấy Ngu Tấn Thanh nắm tay mình chặt hơn, dường như ra hiệu bảo nàng yên tâm, chỉ nghethấy chàng nói: “Cẩm Họa, ta từng nói, bất luận đêm nay xảy ra chuyệngì, nàng đều phải tin ta, không được nghi ngờ mà làm hỏng đại sự…”
“Ngu Tấn Thanh, giờ phút này, thiếp có thể vứt bỏ lý trí, vứt bỏ sựxét đoán mà tin tưởng chàng, nhưng nếu chàng phụ thiếp, thiếp quyếtkhông tha thứ cho chàng đâu.” Lời nói của Phó Cẩm Họa kiên quyết mạnhmẽ, nàng đã không còn đường lui. Ngoại trừ việc tin tưởng Ngu Tấn Thanh, nàng còn có đường lui sao?
Lúc đó, ngoài cửa vang lên một tiếng cười ngang ngược, người đó tựacửa, vẻ mặt phóng đãng mà chế nhạo, không ai khác chính là Chung TầmTrạch.
Cho dù Chung Tầm Trạch là ngự sử khâm sai, Ngu Tấn Thanh cũng khônghành lễ, miệng vẫn nở nụ cười nhẹ nhàng, tay vẫy mời Chung Tầm Trạchngồi xuống, miệng nói: “Mấy năm không gặp, đệ vẫn y như ngày trước, tính tình vui buồn mừng giận không hề thay đổi…”
“Mấy năm không gặp, huynh chẳng phải vẫn như trước, ôn hòa nhã nhặn, vẻ hào hoa không hề suy giảm đấy sao?”
Nói đoạn, hai người nhìn nhau cười, kế đó ngồi đối ẩm.
“Tấn Thanh, còn nhớ hôm đó khi huynh phụng thánh lệnh trấn thủ biênquan, đệ từng nói muốn cùng huynh uống say một trận, không say không về, nhưng thời cuộc cấp bách, không ngờ huynh phải đi gấp trong đêm đếnthành An Lăng, chẳng thể cùng huynh cáo biệt. Hôm nay gặp lại, để đệ xem xem tửu lượng của huynh đã tăng thêm được mấy phần, đệ nhớ rất rõ, tửulượng của huynh còn chưa bằng bảy phần của đệ đó.” Chung Tầm Trạch lậptức ngồi xuống, cũng không làm khách, giơ tay bắt đầu rót rượu.
“Khi đó ta khắc khổ dụng công, sao sánh được với đệ suốt ngày hamvui, uống rượu thay nước? Nhưng hiện giờ ta ở thành An Lăng này, ngoạitrừ ngắm vầng trăng lạnh, chỉ có rượu nóng bầu bạn, chúng ta tỉ thí mộtphen xem sao. Ngày trước ta chẳng được bảy phần tửu lượng của đệ, hômnay e rằng đệ chẳng bằng năm phần tửu lượng của ta đâu…”
Phó Cẩm Họa hiểu Ngu Tấn Thanh chắc chắn đã sớm biết Chung Ngân Hoàng phái khâm sai đến An Lăng, mà mục đích của chuyến đi này cũng nhất định là muốn lấy tính mạng của nàng, cho dù Ngu Tấn Thanh đã nói muốn bảotoàn tính mạng cho nàng, chẳng lẽ chàng có thể kháng chỉ hay sao?
Thôi đành, thôi đành, xem ra đêm nay đã tới số rồi.
Phó Cẩm Họa đưa tay nâng chén, sảng khoái nói: “Nếu hai người muốnuống rượu luận anh hùng, sao không tiện thể cho kẻ đau lòng như ta uốngchung một chén?”
Ngu Tấn Thanh không tỏ vẻ gì, nhưng Chung Tầm Trạch lại hơi ngẩn ra,nói: “Nếu Phó cô nương cũng muốn uống rượu góp vui thì Chung Tầm Trạchta đương nhiên sẽ liều mạng bồi tiếp hồng nhan…”
Vẫn là tiếng cười ngông cuồng nhưng Phó Cẩm Họa lại nhìn hắn cực kỳcảm kích, hắn không gọi nàng là Họa phi, mà chỉ gọi một tiếng “Phó cônương”, coi như cũng giữ thể diện cho nàng.
Khi men rượu đã ngà say, ngoài cửa vọng lại tiếng bước chân ồn ào, Chân Phiến vội nói: “Công tử, Tế Dương vương đến…”
Phó Cẩm Họa giật mình như vừa nghe thấy chuyện kinh hãi lắm, nàng lập tức đứng dậy vừa hay trông thấy Tế Dương vương bước vào, chỉ thấy chàng mặc cẩm bào sang trọng, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng viền mépmàu đen, trên khuy áo nạm hai viên trân châu đông hải to bằng ngón taycái, dáng vẻ đường hoàng đĩnh đạc vô cùng.
“Tầm Trạch, hoàng thượng bảo đệ đến đây là để uống mấy chén rượu này sao?” Tế Dương vương ngữ khí hằn học nhưng đầy uy thế.
Tế Dương vương cởi áo choàng ra, tiện tay vứt cho tùy tùng, ánh mắt u ám, ngầm đan xen chút phẫn nộ, nhìn thẳng vào Phó Cẩm Họa không hề dịch chuyển.
Khuôn mặt Phó Cẩm Họa bỗng chốc đỏ bừng, mang vẻ say sưa mê hoặc lòng người, cầm chén rượu lên, tự mình rót một chén, nâng lên đi đến trướcmặt Tế Dương vương, cho dù trong lòng nàng giờ đây có biết bao nỗi sợhãi, thì lúc này cũng đã hóa hết thành oán hận và bi thương.
“Vương gia, chi bằng ngài cũng nếm thử một chén rượu đi…”
Phó Cẩm Họa nâng chén rượu đến trước mặt Tế Dương vương, Tế Dươngvương không cầm chén, ngược lại nắm lấy cổ tay Phó Cẩm Họa, trong mắtđầy nhưng tia máu, hạ giọng quát: “Bản vương đến đây, chẳng lẽ cũng chỉvì một chén rượu sao?”
Phó Cẩm Họa cảm nhận được bàn tay Tế Dương vương đang nắm lấy cổ taymình nóng rực thì kinh ngạc định giằng ra, nhưng nhất thời không được,liền thôi vùng vẫy, nói tiếp: “Rượu này được ủ bằng nước trong thành AnLăng, tuy không sánh được với rượu ngon trong phủ vương gia, nhưng ngoài vị ngọt sắc nồng nàn, còn thêm một phần dư vị cay đắng. Nơi đây dẫu sao cũng là thành An Lăng ngoài biên quan, nước ở thành An Lăng đắng, tướng sĩ trấn thủ ngoài thành An Lăng càng chịu nhiều cay đắng hơn, nếu vương gia bằng lòng với thỉnh cầu ngày trước của thiếp, hôm nay thiếp nhấtđịnh sẽ để vương gia được bình yên như ý quay về.”
Khi nàng ngẩng đầu lên, bất ngờ chạm phải ánh mắt sắc bén lạnh lùngnhư sương của Tế Dương vương, lực đạo trên cổ tay càng mạnh, cho đến khi Phó Cẩm Họa không chịu nổi phải chau mày kêu lên.
Ngu Tấn Thanh tiến lên mượn cớ đón lấy chén rượu trong tay Phó CẩmHọa, lướt chân khí qua mạch ôn của Tế Dương vương mới có thể kéo đượcPhó Cẩm Họa đến trước mặt mình, dìu nàng về bên cạnh ngồi xuống, kế đólại đưa chén rượu trong tay cho Tế Dương vương, nói: “Vương gia đạptuyết đến đây, e là đã nhiễm phong hàn, mời uống chén rượu cho ấmngười.”
Tế Dương vương lạnh lùng “hừ” một tiếng, đón chén rượu rồi ngồixuống, nói với tùy tùng sau lưng: “Mấy người các ngươi ra chỗ khác nghỉngơi, không có lệnh của bản vương không được tùy tiện đi lại.”
Mọi người đáp lời rồi đi, Chân Phiến cũng đi theo dặn nhà bếp làm thêm cơm rượu đưa tới.
Chung Tầm Trạch nhìn bốn phía, ngạc nhiên nói: “Tấn Thanh, sao trongtướng quân phủ của huynh chẳng có thị thiếp gì cả vậy? Nếu cần, đệ sẽchọn mấy người đẹp trong phủ của đệ đưa tới đây, nếu vẫn không vừa ý thì bảo vương gia chọn vài người trong phủ đưa tới, để đêm đến huynh khỏicảm thấy cô đơn…”
Tế Dương vương giận dữ lườm Chung Tầm Trạch, nói: “Chung Tầm Trạch,ngươi câm miệng cho bản vương! Ngươi không sợ bản vương chặt hết cánhtay của cơ thiếp trong phủ ngươi sao? Bản vương nghe nói, mấy ngày trước trong phủ ngươi không được bình yên cho lắm, cơ thiếp đánh ghen gây rakhông ít chuyện.”
Bị nhắc đến chuyện này Chung Tầm Trạch quả nhiên có phần buồn bã, đập bàn nói: “Đàn bà thật là rắc rối, thiếu thì vô vị, nhiều lại phiềnlòng…”
Phó Cẩm Họa cười lạnh lùng, nói: “Nếu đã như thế, chi bằng học theovương gia giết hết đám cơ thiếp đó đi có được không? Bây giờ nghĩ lại,vương gia quả nhiên sáng suốt, biết không thể động lòng với nữ nhân, nếu có chút động lòng, chi bằng giết bay người đó đi, sau khỏi phải rốiruột.”
Tế Dương vương im lặng không đáp lời Phó Cẩm Họa, ánh mắt phức tạp lướt qua nàng rồi nhìn vào sau tấm bình phong.
Chung Tầm Trạch đứng dậy, định rót rượu cho Tế Dương vương, khi nhấctay lên liền đánh rơi một vật trong lòng, thì ra chính là chỉ dụ viếttay của Chung Ngân Hoàng, Chung Tầm Trạch kêu một tiếng khoa trương, cúi xuống nhặt lên, dùng tay dường như vô tình phủi bụi phía trên.
Tế Dương vương cười lạnh lùng nói: “Tầm Trạch, nếu ngươi đã là phụngvương mệnh đến đây, còn cần phải bẽn lẽn né tránh gì nữa? Chi bằng cứđọc thánh chỉ ra, xem chỉ dụ của hoàng thượng thế nào cho mọi người ởđây được rõ đi. Ngươi vừa muốn làm cho xong công việc hoàng thượng căndặn, lại vừa không muốn làm tổn thương tình cảm huynh đệ, bản vươnghiểu.”
Chung Tầm Trạch bị Tế Dương vương vạch rõ tâm tư, cười hơi mất tựnhiên, còn chưa kịp nói gì, liền thấy Tế Dương vương nhìn Phó Cẩm Họa,nói như chế giễu: “Nhưng nếu ngươi không mau nói ra, bản vương sợ cóngười nào đó ở đây cảm giác sống không bằng chết đó…”
Không hiểu rốt cuộc là say rượu hay phẫn nộ, Phó Cẩm Họa đỏ bừng mặt, nhanh chân tiến lên giằng lấy thánh chỉ trong tay Chung Tầm Trạch, thấy bên trên chỉ có vài chữ, đại ý là muốn giết chết Họa phi, bảo Chung Tầm Trạch đem xác về Tuyền Thành, an táng theo nghi thức của phi tần.
Phó Cẩm Họa chỉ thấy đầu óc nóng bừng, mắt cay xè, nàng bật cười hahả, đưa tay xé chỉ dụ, nói: “Hoàng thượng ban cho ta rượu độc hay là dải lụa trắng? Thôi đi, thôi đi, ta còn lưu luyến chốn hồng trần này lắm,chi bằng, chi bằng ngươi động thủ kết liễu ta ngay bây giờ đi.”
Ngu Tấn Thanh vẫn không tỏ vẻ gì, ngồi một bên lặng lẽ uống rượu, còn Tế Dương vương lại chăm chú nhìn Chung Tầm Trạch, nói: “Tầm Trạch, tuyngươi ngông cuồng phóng túng, luyến lưu hoa cỏ, nhưng bản vương nghe nói ngươi rất thương hoa tiếc ngọc, chưa từng làm bị thương bất kì nữ nhânnào. Hôm nay hoàng thượng muốn ngươi giết một nữ nhân tươi tắn rung động lòng người thế này, ngươi có hạ thủ được không?”
Chung Tầm Trạch hơi sững người, sắc mặt có phần do dự, nhìn Phó CẩmHọa rồi lập tức đưa mắt ra chỗ khác, nói: “Muốn Chung Tầm Trạch ta độngthủ giết một nữ nhân, hoàng thượng quả thực có phần nhầm lẫn rồi.” MắtChung Tầm Trạch đột nhiên sáng bừng, nhìn Tế Dương vương nói: “Đệ tuykhông thể ra tay giết nữ nhân, nhưng vương gia thì chưa chắc, chi bằng…”
Tế Dương vương vẫn chưa hạ sốt, lại thêm uống rượu, tia máu trong mắt càng nhiều, mắt gần như đỏ quạch. Uống xong chén rượu, Tế Dương vươnglại gần Phó Cẩm Họa, dùng tay khẽ nâng cằm nàng lên, hơi thở ấm nóng phả vào mặt nàng, khí thế mạnh mẽ mà lạnh lùng. Trong mắt chàng tỏa ra vẻnguy hiểm khiến Phó Cẩm Họa vô tình lùi một bước, được Tế Dương vương đỡ lấy eo, mới không ngã xuống. Chàng hạ giọng nói: “Cả đời bản vương giết người vô số, xưa nay chưa từng vì đối phương là nữ nhân mà run tay baogiờ, nhưng nữ nhân này… bản vương lại không muốn ra tay…”
Phó Cẩm Họa căm hận lườm chàng, vốn dĩ sau khi bị Gia Luật Sở Tế bắtcóc, niềm mong đợi và gửi gắm duy nhất của nàng chính là Tế Dương vương. Nhưng hiện giờ, chàng muốn loại bỏ quân cờ thí như nàng, nàng không cócách nào phản kháng được.
Đúng lúc đó, đột nhiên vang lên một giọng nói vừa quen thuộc vừakhiến Phó Cẩm Họa không thể tin nổi, “Vậy thì để ta ra tay giết nàngấy…”
Một câu nói tựa như trời long đất lở, khiến Phó Cẩm Họa không thể tựchủ được nữa, giằng ra khỏi bàn tay Tế Dương vương, quay lại nhìn NguTấn Thanh. Vẫn là Ngu Tấn Thanh mặt đẹp như ngọc, tuyệt đại phong hoa,tà áo chàng tung bay mang theo vài phần bất lực và nhẫn nhịn, đi về phía Phó Cẩm Họa.
Phó Cẩm Họa gần như tuyệt vọng, lắc đầu, nói: “Chàng từng nói, muốnthiếp phải tin chàng, chàng cũng từng nói, muốn thiếp ở bên chàng suốtđời suốt kiếp, lời nói vẫn còn gần trong gang tấc. Đây chẳng lẽ chính là cái mà chàng gọi là lời hứa đó sao? Đại trượng phu một lời nói đáng giá ngàn vàng, vậy mà trong nháy mắt, chàng lại muốn động thủ giết thiếp,Ngu Tấn Thanh, lẽ nào chàng không biết thiếp chẳng thà chàng giống nhưTế Dương vương, không ngăn cản không trốn tránh, tận mắt nhìn thiếp chết đi là được sao?”
Sắc mặt Tế Dương vương càng tức giận, cười lạnh lùng nói: “Thì ra Tấn Thanh cũng biết động lòng trước nữ nhân à? Đáng tiếc, nữ nhân này không thể giữ lại…”
Phó Cẩm Họa đau khổ vô cùng, cầm chén trà trên bàn ném mạnh một cái,lập tức mặt đất đầy mảnh vỡ, nàng nhặt một mảnh lên, ưỡn thẳng lưng,chậm rãi đi ra sau bình phong, nói: “Không lưu luyến chốn hồng trần nàycũng được…”
Phó Cẩm Họa vạn niệm đều đã chán chường, trong đầu óc giờ đây chỉ còn là một mảng trống rỗng, thấy cuộc đời chẳng còn hi vọng gì nữa, chibằng về thôi, về thôi…
Vừa ra sau bình phong, liền nghe thấy Tế Dương vương vội vã tiến lên, quát: “Nếu nàng cũng cảm thấy chẳng còn lưu luyến gì cuộc sống, chibằng để ta cho nàng một chưởng, giúp nàng kết thúc cho nhanh.”
Tế Dương vương ôm lấy thân hình Phó Cẩm Họa, hôn mạnh lên đôi môihồng của nàng. Phó Cẩm Họa kinh ngạc trợn trò mắt, vừa hay chạm vào ánhmắt phức tạp của Tế Dương vương, không ngờ lại thấy trong đó lộ ra vàiphần lưu luyến đầy thương xót, chưa kịp phản ứng gì nàng đã thấy trên cổ tê dại, không còn cảm giác gì nữa.
Nhiều năm sau, nàng từng nhớ lại tâm trạng khi đó, vì sao lại kiênquyết một lòng muốn chết như vậy? Là tuyệt vọng trước hành động ruồngrẫy của Tế Dương vương, hay giận dỗi trước việc Ngu Tấn Thanh phản bộilời hứa, nhưng là gì, cũng đều khiến nàng nguội lạnh trong lòng, đứttừng khúc ruột.
Mỗi khi Phó Cẩm Họa nhớ lại ánh mắt của Tế Dương vương đều không khỏi nước mắt lưng tròng. Con người khi ở trong nghịch cảnh, cảm nhận đượcbất kì thứ tình cảm ấm áp nào đều sẽ tự động phóng đại chúng lên, chođến vô hạn… mà tình cảm ấm áp lộ ra trong mắt Tế Dương vương khi ấy lạilà thứ mà Phó Cẩm Họa chưa từng dám mơ sẽ có được, nàng vẫn luôn tự anủi bản thân, có lẽ đó chẳng qua chỉ là biết mình sắp chết, cho nên tâmthần hoảng hốt, nhìn nhầm mà thôi.
Rệu rã biên thành, biết bao hùng tâm, mấy hồi tan biến. Quỷ núi khócgào, lân tinh xanh rợn, bóng đèn đắm say. Tơ tình chảy trôi mấy hồi tuổi trẻ, áo gấm phù hoa trong làn mây khói …
Đợi đến khi Phó Cẩm Họa tỉnh lại, phát hiện ra mình ở trong đại doanh quân trướng, Phó Cẩm Họa khoác áo đứng dậy, khẽ xoa phần trán vẫn cònđau đớn, đi ra ngoài trướng, trong khoảnh khắc, chợt cảm thấy quá khứ đã xa vời.
Chân Phiến đứng hầu một bên nhanh chân tiến lại, vỗ hai tay cười nói: “Tứ cô nương, cuối cùng cô cũng tỉnh lại! Cô hôn mê đã ba ngày nay,công tử ra lệnh cho tôi ban ngày canh gác ngoài trướng không rời mộtkhắc, ngoài này lạnh lẽo đến mức tôi sắp thành người tuyết rồi.”
Phó Cẩm Họa thấy Chân Phiến quả thực không chịu được lạnh, môi giờ đã xanh nhợt, vội bảo cậu ta vào trong trướng, thấy trên bàn bày trà sữanóng liền rót một chén đưa cho Chân Phiến, tự mình rót một chén uống mấy ngụm, những khó chịu trong bụng dần dần tiêu tan.
Phó Cẩm Họa có cảm giác mơ hồ như đã qua một kiếp, nói năng lộn xộn,hỏi: “Chân Phiến, ta vẫn còn sống sao? Ta chưa chết sao? Chẳng phải TếDương vương muốn dùng một chưởng lấy mạng ta sao? Chung Tầm Trạch đâu?Hắn không đem thi thể ta về, làm sao hồi báo với hoàng thượng được?”
Chân Phiến bật cười, nói: “Những lời này cô đi hỏi công tử nhà tôithì hơn, huynh ấy nghị sự trong đại doanh chủ soái, lát nữa sẽ đến thămcô.”
Phó Cẩm Họa vẫn cảm thấy mông lung, nhìn quanh bốn phía, lẩm bẩm hỏi: “Thanh Bích đâu? Sao cô ấy không ở đây hầu hạ ta?”
Phó Cẩm Họa không thấy Thanh Bích, vốn cứ tưởng Tế Dương vương đã đưa cô ta quay về Tuyền Thành, nhưng thấy Chân Phiến hờ hững nói: “Cô tachết rồi…”
Phó Cẩm Họa bật dậy, kinh ngạc: “Sao Thanh Bích lại chết? Hôm đó cô ấy còn đưa cho ta một bộ quần áo trong cung…”
“Thực ra có hai bộ quần áo như thế…” Chân Phiến do dự một hồi, cuối cùng vẫn nói ra.
Phó Cẩm Họa đột nhiên hiểu ra, khi Thanh Bích đưa quần áo cho nàng,đỏ mắt khóc không ngừng là bởi vì cô ta biết mình sẽ phải mặc một bộquần áo giống như thế, thay nàng cống mạng chốn cửu tuyền.
Chân Phiến tựa vào vải trướng, khẽ hát một bài hát nào đó, điệu nhạccao vút mà trong trẻo, không phù hợp với tâm trạng của Phó Cẩm Họa. PhóCẩm Họa cảm thấy buồn phiền, khó chịu nói: “Chân Phiến, chẳng lẽ ThanhBích chết rồi, trong lòng ngươi không buồn chút nào ư?”
Chân Phiến hơi ngẩn người, lập tức đáp: “Tôi không buồn, nếu bây giờbảo tôi chết thay công tử, tôi cũng sẽ không do dự chút nào. Thanh Bíchđã chịu vì Tứ cô nương mà chết, vậy thì trong lòng cô ấy sẽ không nuốitiếc điều gì. Đợi đến bốn mươi chín ngày của cô ấy, tôi sẽ đốt thêm chút tiền giấy, để trên đường xuống suối vàng cô ấy được thuận lợi là xong.”
Lời của Chân Phiến thản nhiên như không, nhưng lại ẩn chứa ít nhiềunỗi cay đắng, cậu ta một lòng trung thành với Ngu Tấn Thanh, nếu không,sao có thể dễ dàng bỏ mặc chuyện sống chết như vậy?
Đợi đến chiều muộn, trong trướng thắp đèn Ngu Tấn Thanh sai người đưa cơm đến, đồng thời chuyển lời nói đêm nay tiếp tục nghị sự, không quathăm nàng được. Trong lòng Phó Cẩm Họa trống rỗng, giữ Chân Phiếncùng ăn cơm.
“Chân Phiến, Chung Tầm Trạch và Tế Dương vương đều đã đi rồi sao?”
“Tứ cô nương… tối hôm đó, khâm sai đại nhân đem linh cữu khởi hành về Tuyền Thành ngay trong đêm, còn có Tế Dương vương đồng hành.” ChânPhiến trước sau không nói đến chữ “chết”, cậu ta biết, đối với một người vừa chết đi sống lại như nàng, tốt nhất đừng nên phạm húy.
“Chân Phiến, vì sao ngươi lại gọi ta là Tứ cô nương?”
“Công tử nói, từ nay về sau, thế gian này không còn Họa phi nữa, cũng không còn Phó Cẩm Họa, trong đại doanh của chúng ta chỉ có Tứ cônương…” Chân Phiến vừa nói lại vừa cười hi hi, dường như đang ám chỉđiều gì.
Phó Cẩm Họa cúi đầu, hồi lâu không nói gì, Chân Phiến cảm thấy khôngổn, lại nhìn kỹ, lúc này Phó Cẩm Họa mắt đã đỏ hoe, cậu ta cả kinh nói:“Tứ cô nương, đều tại Chân Phiến không tốt, nói năng mạo phạm, đường đột với cô nương…”
Phó Cẩm Họa dùng tay áo vội vã lau mắt, cười nói: “Không trách ngươi, chỉ là ta có chút cảm khái cho quá khứ mà thôi…”
Cứ thế qua vài ngày, trời dần ấm lên, đụn tuyết cũng tan ra.
Phó Cẩm Họa cả ngày ở trong quân trướng, vẫn chưa gặp được Ngu TấnThanh, Chân Phiến ngày nào cũng đem mấy quyển sách đến, giúp Phó Cẩm Họa giết thời gian. Phó Cẩm Họa mắt dán vào những quyển kinh văn đó nhưngtâm trí vẫn không thể nào bình lại, bèn để trên bàn không đọc nữa.
“Tứ cô nương có tâm sự phải không?” Chân Phiến thấy Phó Cẩm Họa bồn chồn không yên, bèn hỏi.
Phó Cẩm Họa lắc đầu, chợt nói: “Chân Phiến, khi ta ở Tuyền Thành,cũng từng nghe nói tới uy danh của công tử nhà ngươi, khi đó chàng cònnhỏ tuổi, sao lại có thể nổi danh xa gần như thế?”
Chân Phiến vốn lắm lời, lúc này nhắc đến những sự tích ngày trước của Ngu Tấn Thanh bỗng như chạm vào niềm tự hào của mình, không khỏi hỮ hở: “Công tử có tài thiên phú, từ nhỏ đã gặp được danh sư, tinh thông vănbút, lại khắc khổ tập luyện ngũ hành bát quái kì môn độn giáp, hơn nữabản lĩnh đắc ý nhất của công tử không phải văn chương võ nghệ, mà làbinh pháp bày mưu tính kế trải ngoài ngàn dặm…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.