*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sự việc thế tử Hoài An hầu nói năng lỗ mãng chống đối thái tử bị cắt lưỡi ngày hôm sau liền truyền đến kinh thành, cái lão Hoài An hầu kia cũng không biết nghĩ như thế nào, mới sáng hôm sau liền tiến vào vào cung, quỳ gối trước cửa Đông công tự mình thỉnh tội thay cho nhi tử. Thế nhưng Chúc Vân Cảnh ngay cả chút mặt mũi cũng không cho, vẫn không ra lệnh chuẩn cho người kia vào cửa.
Vương Cửu liếc mắt nhìn bóng người ngoài cửa đang ngả ngả nghiêng nghiêng, có chút lo âu khuyên Chúc Vân Cảnh: “Điện hạ, có người nói thân thể Hoài An Hầu không tốt, gã ta cũng quỳ gần một canh giờ rồi, người để lão ta đứng lên đi, nếu không bị đồn đi cũng không dễ nghe chút nào.”
Chúc Vân Cảnh buồn bực không thôi: “Là cô bắt gã quỳ sao? Gã vừa đến cô liền kêu các ngươi đuổi gã đi, chính gã không chịu đi giờ đổ cho cô? Cô thấy gã là muốn làm mất mặt mũi cô thì có!”
Hắn vừa dứt lời, cái bụng chợt đau một trận, trên gương mặt trắng bệnh trượt xuống mồ hôi lạnh, chỉ đành ôm bụm đau đớn hút không khí.
“Điện hạ người đừng nổi giận…” Vương Cửu mau chóng đỡ lấy hắn, nhỏ giọng nhắc nhở, “Cẩn thận trong bụng người….”
“Câm miệng!” Chúc Vân Cảnh càng tức điên.
Lại qua nửa canh giờ, lúc này Chúc Vân Tuyên đến thỉnh an Chúc Vân Cảnh, vừa vào cửa liền thấy Chúc Vân Cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-an-hao-dang/735578/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.