Edit: Mimi – Beta: Chi 
***** 
Ngày nghỉ định kỳ hàng tháng, trời đổ mưa. Những hạt nước to và nặng thi nhau rơi xuống mặt đường, vang lên từng tiếng lộp độp. Thích Cố cầm chiếc ô đen che cho Lâm Tuế Xuân bước lên xe. Khi cậu vừa nhấc chân, người ở phía sau liền mở miệng: “Lời tôi nói hôm trước là thật.” 
Lâm Tuế Xuân dừng bước, quay đầu nhìn Thích Cố. 
Ở ngoài xe, Thích Cố nắm chặt cán ô bằng những ngón tay xương khớp rõ ràng, gương mặt điển trai của hắn chẳng có biểu cảm gì ngoài nghiêm túc. Màn mưa bủa vây tứ phía, hắn lặng lẽ đứng kia, trông như đứng giữa trung tâm của thế giới này. 
Thích Cố nhìn thẳng vào mắt Lâm Tuế Xuân, vành tai ửng đỏ nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh nói: “Có thể cho tôi một cơ hội không?” 
“Chúng ta bắt đầu lại lần nữa.” 
Đôi mắt Lâm Tuế Xuân tối đen. Nghe xong lời đó, cậu dứt khoát quay đầu, nhanh chóng đi vào trong xe. 
Thích Cố há miệng, nhưng không lên tiếng gọi. Hắn hơi cau mày, trong lòng đầy ắp mất mát cùng khó chịu. 
Ngồi xuống ghế, Lâm Tuế Xuân lập tức nhắm hai mắt lại, không ném cho người kia dù chỉ là một ánh nhìn. 
Ngoài trời, mưa chưa lúc nào ngừng rơi. Lâm Tuế Xuân đạp trên đôi giày vải, đi về phía bà nội. Cậu ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, bắt đầu nhặt rau cùng bà. 
Bà nội hỏi: “Bà thấy mấy hôm nay con có vẻ không yên lòng, đang băn khoăn gì thế?” 
Lâm Tuế Xuân nâng mắt nhìn bà, do dự vài giây, đáp: “Con đang nghĩ nên thi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-xuan/1732447/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.