“Anh vẫn luôn duỗi tay về những nơi xa xôi không thể với tới.”
Ban đầu Miêu Gia Nhan không định quay trở về, tối qua lúc video call bà Miêu hỏi cậu có quay về không, cậu còn bảo có lẽ khoảng thời gian này sẽ không về, có rất nhiều việc. Hôm nay xem như cậu đột ngột nảy ra suy nghĩ này.
“Lần này ở lại bao lâu vậy anh Triều?” Ba người ra khỏi trang trại hoa, lúc ra ngoài, Miêu Gia Nhan sóng vai bên cạnh Trần Triều hỏi anh.
“Chắc một tuần.” Trần Triều trả lời.
Chương Khải đi trước, thi thoảng lại ngoái đầu hỏi Miêu Gia Nhan câu nọ câu kia. Những lúc cậu ta không hỏi Miêu Gia Nhan và Trần Triều thong thả nói chuyện.
Ra ngoài Miêu Gia Nhan lại đội mũ lên, Trần Triều nhìn cậu, Miêu Gia Nhan giải thích: “Sợ bị đen.”
Trần Triều gật đầu, Miêu Gia Nhan cười hỏi: “Sao anh đen thế anh Triều?”
Vốn dĩ Trần Triều không cảm thấy mình đen đi là bao, lần này quay trở về ai cũng than sao mà anh đen thế, Trần Triều giơ cánh tay mình lên nhìn, cười bảo: “Anh thấy vẫn được mà.”
“Được… cái nỗi gì.” Đôi mắt Miêu Gia Nhan híp lại, “Trước kia vào hè anh cũng không đen như vậy.”
Trần Triều nói: “Chắc do bên đấy nắng gắt hơn.”
Miêu Gia Nhan nhỏ giọng nói: “Ban nãy ở đằng xa em còn không dám nhận ra.”
Trần Triều nhướng mày: “Đến mức ấy cơ á?”
Miêu Gia Nhan gật đầu cười, đáp “Vâng”.
Chương Khải nghe hai người nói chuyện, thi thoảng lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-trieu/3549828/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.