“Sao lại không về nhỉ,” Bà Miêu cảm thán, “Hồi nhỏ nó thân với con nhất.””
Miêu Gia Nhan buộc phải chi tiền ra để mua quà đáp lễ Đại Chung, điều này khiến cậu đau lòng như cắt nhiều ngày liền.
Ban đầu cậu muốn cho Khương Tầm chiếc balo kia, nhưng Khương Tầm không thích, món đồ vừa đắt vừa không thực dụng như vậy, để không uổng phí mà Miêu Gia Nhan bỏ mấy cuốn sách vào dùng cho mình.
Mùa hè nóng như đổ lửa mà đeo chiếc balo to sụ, nhiều lúc nóng đến nỗi lưng chảy mồ hôi.
Nhưng chảy mồ hôi vẫn phải cố mà đeo, Miêu Gia Nhan bỏ ra hai mươi bảy ngàn để mua nó, phải đeo đến khi nó rách thì thôi.
Trước đó chiếc balo đắt nhất mà Miêu Gia Nhan từng mua là vào năm nhất đại học, bỏ ra những bốn trăm, đến bây giờ ra ngoài vẫn còn đeo, có thể đựng được mấy bộ quần áo.
Ban đầu lúc Miêu Gia Nhan lọt vào mắt người ta cậu chỉ mặc một bộ đồ hết sức bình thường, cách ăn mặc rất phổ thông, thậm chí bộ ảnh đầu tiên chụp ở ruộng bông cũng là đang làm việc. Nào giờ trong ảnh chụp của cậu cũng không có đồ hiệu, không dùng đồ đắt đỏ. Chị Phương Phương nói hình tượng của cậu rất tốt, Miêu Gia Nhan không hiểu hình tượng là gì, chỉ là sao cậu có thể bỏ tiền ra mua đồ đắt đỏ được.
Mấy món đồ mỹ phẩm, dưỡng da bình thường là quà đối tác tặng, hoặc có người tặng cho chị Phương Phương, chứ nếu bảo Miêu Gia Nhan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-trieu/3549827/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.