“Miêu Gia Nhan thầm nghĩ trong lòng, sau này em không tin ông Miêu nữa đâu!”
Trần Triều đi ròng rã một năm rưỡi.
Miêu Gia Nhan cũng hiếm khi hỏi bà Trần chuyện liên quan tới Trần Triều, em biết Trần Triều sẽ không quay trở lại.
Trần Triều vốn chỉ là một người lữ khách cao ngạo tới nơi này. Anh tới vào mùa hè, rồi cũng đi trong một ngày hè oi ả, để lại đây một giấc mộng mang theo cái nóng bỏng cháy của mùa hạ.
Mùa xuân năm ấy, ông bà Trần được cậu con út đón đi, cả nhà ăn Tết ở nhà cậu con út. Mùa xuân năm ấy vợ chồng Miêu Kiến đều trở về, ngày 29 tháng Chạp, Miêu Gia Nhan bị bố giữ rịt lại, bố nhất quyết muốn cắt tóc em. Miêu Gia Nhan vùng vẫy bị thương ở cổ, cuối cùng đẩy bố xa ra.
Mùa hè năm ấy, Miêu Gia Nhan tốt nghiệp cấp hai. Trước kỳ thi vào 10, em được bố đưa lên thành phố, hai cha con chung sống hòa bình trong bốn ngày, Miêu Kiến không mắng em. Kết thúc kỳ thi, Miêu Gia Nhan vừa về nhà đã than mệt, em không ăn được bao nhiêu đã bỏ lên giường nằm. Ngày hôm sau ấy bố mẹ em đều đi làm, Miêu Gia Nhan không nán lại lấy một ngày, lập tức bắt xe khách quay về nhà bà nội.
Cũng trong mùa hè năm ấy, Miêu Gia Nhan thi đỗ trường cấp ba ở thị trấn, không cần bỏ tiền, thành tích của em còn cao hơn điểm chuẩn mấy chục điểm. Thu sang cũng là lúc Miêu Gia Nhan trở thành học
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-trieu/3549810/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.