“Ông ta cảm thấy em là đồng loại.”
Trần Triều biết đôi khi Miêu Gia Nhan cũng sẽ gặp phải một số việc phiền phức, nhưng trong ấn tượng của anh chỉ dừng lại ở mấy cậu học sinh ngứa miệng châm chọc mà thôi, ngoài ra Trần Triều chưa gặp chuyện nào khác, anh cũng không nghĩ tới.
Hôm nay nhìn thấy người đàn ông hút thuốc ở ven đường kia, lúc đó ngoài mặt Trần Triều tỏ ra rất bình tĩnh, giống như không coi đây là chuyện gì to tát.
Nhưng thực ra khoảnh khắc ấy tim anh đập rất nhanh, thực sự bị dọa một vố.
Trời tối om om, xe moto che khuất một nửa, thực ra Trần Triều không nhìn thấy rõ ràng, nhưng dẫu chỉ thông qua đường nhìn mơ hồ cũng khiến tim anh đánh trống. Rõ ràng người đàn ông kia không phải học sinh, qua thân hình là biết, nhìn bộ dạng ngồi xổm ở đó hút thuốc, có thể thấy là một người đàn ông trưởng thành, ông ta mặc chiếc áo ba lỗ mà những người thường xuyên làm đồng áng chỗ họ hay mặc.
Điều này khiến trong lòng Trần Triều không thể bình tĩnh và lo ngay ngáy.
Nhưng khiến Trần Triều không thể bình tĩnh và bất an không phải người đàn ông kia, mà là vì sao ông ta lại để mắt tới Miêu Gia Nhan.
“Là ông ta hả?” Miêu Gia Nhan bị Trần Triều dắt trở về nhà, anh không để em về nhà bà Miêu. Hai người lên tầng, Trần Triều đặt cặp sách xuống, quay đầu lại hỏi em.
Sắc mặt Miêu Gia Nhan vẫn còn bối rối tái nhợt, em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-trieu/3549802/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.