“Trần Triều không giống với bất cứ ai, Trần Triều chính là Trần Triều.”
Ban ngày Trần Triều đi học, Miêu Gia Nhan thì vui vẻ ở nhà tránh nóng. Em ăn dưa hấu ngồi quạt mát, không sợ bị nắng chiếu đen da.
Nam sinh cấp hai lớn nhanh như thổi, một năm qua Miêu Gia Nhan cũng lớn lên đáng kể, bây giờ Trần Triều đã cao khoảng 1m76, còn Miêu Gia Nhan thì cao đến chóp mũi anh.
So với nam sinh không thể tính là cao, nhưng nếu nhìn từ phía sau, trông như một cô gái thanh tú mảnh khảnh.
Cảm giác giới tính không rõ ràng này thi thoảng cũng bắt đầu mang lại cho em một vài phiền toái.
Chẳng hạn như lúc đi trên đường, sẽ có nam sinh cấp ba thôi học ở sau lưng bắt chuyện với em.
Miêu Gia Nhan mặc chiếc váy kia của em, đi từ trang trại hoa về nhà. Trời nắng cháy đầu, em lại đội chiếc nón rơm vành rộng của mình. Thực ra chiếc nón rơm này là đồ nông dân thôn em thường đội khi làm việc, nhưng nay em để tóc dài và mặc váy, trông giống như nón che nắng mùa hè con gái vẫn thường đội.
Sau lưng có người huýt sáo, gọi em “Bé con”.
Miêu Gia Nhan vẫn lững thững bước đi, không nhận ra có người đang gọi mình. Mãi đến khi em bị người ta kéo cánh tay, Miêu Gia Nhan mới giật mình, hoảng hốt quay đầu lại.
“Làm gì vậy?” Miêu Gia Nhan chau mày, rút cánh tay mình ra.
Nhưng không rút ra được.
“Anh gọi sao em không trả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-trieu/3549799/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.