“Bấy giờ Miêu Gia Nhan khom người vén góc áo trên đầu Trần Triều mà như đang vén khăn cô dâu.”
Lần đầu tiên Trần Triều về quê là vào mùa hè, mùa hè năm đó trời nóng như đổ lửa.
Trần Triều ngồi trên một chiếc vali da, dựa lưng vào tường gạch, dưới chân còn có một chiếc vali cỡ lớn, ngoài ra còn có ba, bốn chiếc túi xách tay khác.
Con chó bẩn đến nỗi không nhìn ra được màu lông thật lại chạy lạch bạch từ đầu hẻm tới một lần nữa, nó vừa đi vừa hít hít ngửi ngửi khắp nơi. Lúc hít tới chân Trần Triều ngập ngừng muốn lại gần, Trần Triều thu chân về, con chó kia còn tưởng anh muốn đá nó, nghiêng đầu nhảy tránh ra mấy bước rồi bỏ chạy.
Trời rải nắng gắt xuống nhân gian, đôi mắt như lòa đi vì những tia nắng chói lóa, bên chân tường có một đoạn bóng râm, Trần Triều tránh trong chỗ bóng râm đó, nhưng bóng râm có mát tới mấy cũng chỉ có thể che kín chân chứ không che được đầu. Anh mò lấy chiếc áo trong túi xách bên cạnh ra, trùm lên che kín đầu, trên áo vẫn còn thoang thoảng mùi bóng khử mùi trong tủ quần áo nhà họ.
Đây là áo của bố, trong tủ quần áo của Trần Triều không để bóng khử mùi, anh vừa nghe thứ mùi này liền thấy khó chịu.
Bố bỏ Trần Triều lại đầu hẻm rồi phóng vèo đi, Trần Triều ngồi xe tải suốt chặng đường dài, dọc đường đi xóc nảy khiến anh cảm thấy đầu váng vất. Tới trước cửa nhà ông bà mệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-trieu/3549789/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.