Đàm Trận cõng cậu ra đến đường quốc lộ, Thịnh Dã vỗ vỗ bờ vai anh: "Đến đây em tự đi được rồi."
Đàm Trận liền để cậu xuống.
Sau khi chân Thịnh Dã chạm đất, cậu dứt khoát cởi nốt chiếc giày còn lại, cầm trong tay rồi đi chân trần.
Đàm Trận nói: "Lúc nào muốn anh cõng thì lại gọi anh."
Thịnh Dã cười: "Anh Đàm Trận, anh mới là tốt nghiệp ngành biên kịch thì có."
Lúc cậu ngoảnh đầu nhìn Đàm Trận, phát hiện chiếc áo trắng trên người anh, nhíu nhíu mày: "Sao còn chưa khô thế?"
Cậu híp mắt nhìn trời, mặt trời rõ ràng đã lên cao như vậy, không hong khô áo Đàm Trận thì thôi, lại còn khiến cậu lạnh hơn nữa.
Đàm Trận cúi đầu kéo kéo áo, gỡ nó khỏi dính trên người mình.
Thịnh Dã nhìn chăm chú ngực anh, nói: "Vải này không ổn rồi, lộ hết cả ra này!"
Đàm Trận nghe xong buồn cười, cúi đầu nói: "Có sao?"
Thịnh Dã dí đầu vào nhìn: "Không phải rất rõ ràng, nhưng nếu nhìn nghiêm túc thì sẽ thấy được."
Đàm Trận giơ tay ấn đầu cậu qua chỗ khác, nói: "Ai lại đi nghiêm túc nhìn chứ!"
Thịnh Dã quay đầu, nhưng trong lòng vẫn để ý: "Fans của anh đó!"
"Ở đây không phải trong nước, làm gì có fans," Đàm Trận cười, "Ngoại trừ em nhìn chằm chằm ra thì chẳng còn ai nữa đâu."
Thịnh Dã nhìn ra bờ biển ngoài đường quốc lộ, không biết có phải ảo giác của cậu hay không, không chỉ không có fan mà ngay cả người qua đường cũng chẳng có mấy ai, có lẽ là do sớm quá.
Chung quanh rất an tĩnh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-toan-mat-kiem-soat/923140/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.