Đũa trúc nho nhỏ xuyên qua toàn bộ bàn tay, trọn vẹn ở đứng ở giữa bàn tay.
Máu mãnh liệt phun ra, cái tay kia muốn đi ngăn cản máu chảy ra, cũng bị nhiễm đỏ toàn bộ.
Người ở phía sau hán tử có vết sẹo do đao vừa nhìn, này thôi rồi, mọi người gắt gao sít lại vào nhau, cảnh giới nhìn về bốn phía, hòng có thể tìm ra người vừa xuất thủ đả thương người.
Triệu Trường Hữu nhìn hán tử không ngừng khóc thét kia, cũng không khỏi kỳ quái, đã quên mình ở tình cảnh gì, cũng theo người ta chờ đợi khắp nơi.
Ngay bên cây cột cửa thang gác trà lâu, một người chậm rãi bước đi thong thả đi tới.
Nam tử có khuôn mặt xinh đẹp mềm mại đáng yêu, phảng phất như lấy bút lông phác họa ra tế mi, lại thêm phượng nhãn sắc bén, đồng mâu dài nhỏ nhẹ nhàng chớp, ngạo khí lạnh léo nổi lên, trong nháy mắt đã đem nam tử phong vận dã diễm đều hóa thành một loại hàn ý đáng sợ, gây cho người ta một ấn tượng sâu sắc.
“Lý, Lý Hưu Dữ!”
Thanh âm run rẩy từ trong đám hán tử kia phát sinh, khả nhìn tới, từ Tả gia trang đánh một trận, danh hào của Lý đại giáo chủ, có xu thế thẳng tắp bay cao, ở trong võ lâm không người không biết, không người không rõ.
“Mấy vị dường như đối tân cô gia này có chút ý kiến!”
Từng chút từng chút tiếp cận, ngồi xuống cùng bàn với Triệu Trường Hữu, mắt thấy ánh mắt Triệu nhị công tử vì mình trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-thi-thinh-nhi-nga-tru-ba/2420721/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.