Đoạn Thập Tứ dường như chưa từng gặp phải chuyện gì khiến hắn chịu đựng không nổi.
Từ lúc hắn có trí nhớ, hắn đã bị Đoạn Sùng nhốt trong ngục tối, tàn sát những người cùng tuổi, luyện hóa bản thân thành một vũ khí hình người. Những thứ mà người thường không thể chịu được như máu tanh, tàn sát và âm mưu, là những điều bình thường nhất đối với hắn
Nhưng có một ngày, hắn không thể chịu đựng được một nụ cười.
Trong chợ đèn lồng tấp nập, tiểu cô nương đó mỉm cười với thiếu niên khác.
Hô hấp của Đoạn Thập Tứ có hơi hỗn loạn, có chút gấp gáp.
Đôi môi dưới môi hắn như hoa đào còn nụ trên cành, mềm mại ngọt thanh, là hương thơm mà tiểu cô nương mới có. Hắn đè lên nó, dây dưa thưởng thức theo bản năng, thậm chí thỉnh thoảng lại va chạm vào nàng do động tác vụng về và gấp gáp.
Chẳng mấy chốc, hô hấp của Quân Lệnh Hoan cũng trở nên hỗn loạn, thậm chí còn phát ra vài tiếng đáng thương vì không thở được.
Đoạn Thập Tứ đưa tay giữ sau đầu nàng, ép nàng đón nhận.
Mãi đến khi hắn buông Quân Lệnh Hoan ra, hơi thở của Quân Lệnh Hoan hỗn loạn và đứt quãng, trong mắt phủ một tầng sương mù.
Đoạn Thập Tứ thở gấp, trầm mặc nhìn nàng, nhất thời không nói gì.
Quân Lệnh Hoan nhìn thấy ngọn lửa đang cháy trong đôi mắt đó.
Nàng nhỏ giọng thút thít.
"Huynh tránh xa muội ra." giọng nàng dịu đi đôi chút, mang theo nũng nịu khó nhận ra, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-quan-quyen-the-that-ra-la-trung-than-luong-tuong/3593456/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.