Đoạn Thập Tứ dường như chưa từng gặp phải chuyện gì khiến hắn chịu đựng không nổi.
Từ lúc hắn có trí nhớ, hắn đã bị Đoạn Sùng nhốt trong ngục tối, tàn sát những người cùng tuổi, luyện hóa bản thân thành một vũ khí hình người. Những thứ mà người thường không thể chịu được như máu tanh, tàn sát và âm mưu, là những điều bình thường nhất đối với hắn
Nhưng có một ngày, hắn không thể chịu đựng được một nụ cười.
Trong chợ đèn lồng tấp nập, tiểu cô nương đó mỉm cười với thiếu niên khác.
Hô hấp của Đoạn Thập Tứ có hơi hỗn loạn, có chút gấp gáp.
Đôi môi dưới môi hắn như hoa đào còn nụ trên cành, mềm mại ngọt thanh, là hương thơm mà tiểu cô nương mới có. Hắn đè lên nó, dây dưa thưởng thức theo bản năng, thậm chí thỉnh thoảng lại va chạm vào nàng do động tác vụng về và gấp gáp.
Chẳng mấy chốc, hô hấp của Quân Lệnh Hoan cũng trở nên hỗn loạn, thậm chí còn phát ra vài tiếng đáng thương vì không thở được.
Đoạn Thập Tứ đưa tay giữ sau đầu nàng, ép nàng đón nhận.
Mãi đến khi hắn buông Quân Lệnh Hoan ra, hơi thở của Quân Lệnh Hoan hỗn loạn và đứt quãng, trong mắt phủ một tầng sương mù.
Đoạn Thập Tứ thở gấp, trầm mặc nhìn nàng, nhất thời không nói gì.
Quân Lệnh Hoan nhìn thấy ngọn lửa đang cháy trong đôi mắt đó.
Nàng nhỏ giọng thút thít.
"Huynh tránh xa muội ra." giọng nàng dịu đi đôi chút, mang theo nũng nịu khó nhận ra, nhưng nàng vẫn cứng miệng "Huynh là thái giám, không thể thành thân, không thể sinh con!"
Đoạn Thập Tứ thấp giọng nói "Ta có thể."
Sắc mặt Quân Hoài Lang tái xanh.
Đoạn Thập Tứ trực tiếp quỳ xuống trước mặt y, dáng vẻ thành khẩn thừa nhận lỗi lầm nhưng không chịu hối cải.
Tiết Yến đứng bên cạnh, cẩn thận nhìn biểu hiện của Quân Hoài Lang, cũng không dám nói lời nào.
Hắn không ngờ, tên ranh này to gan như vậy, ngày thường lầm lì ít nói, nhưng một khi gây chuyện, lại gây ra chuyện lớn như vậy.
Ngươi chịu phạt, ngươi chịu phạt cái gì chứ! Hiện giờ y không muốn phạt Đoạn Thập Tứ, chỉ muốn thu lại nhân từ ban đầu, bổ cho Đoạn Thập Tứ một đao, cạo sạch lớp da của Đoạn Thập Tứ.
Lát sau, y nghiến răng nói "Nếu ngươi biết sai, thì phải hối cải."
Ý chính là, mặc cho Quân Hoài Lang phạt, nhưng muội muội này của y, nhất định phải tha đi.
Y không ngờ, bản thân phòng tới phòng lui, tiểu tử các nhà đại thần trong triều đều suy xét hết một lượt, đến cuối cùng, muội muội nhà mình lại bị tên ranh thuộc hạ của Tiết Yến tha đi mất.
Quân Hoài Lang khác với Tiết Yến, dù có tức giận thế nào cũng không có thói quen động tay với người bên cạnh. Y tức giận phát run, cuối cùng phất tay áo, xoay người bỏ đi.
Chỉ để lại hai người Tiết Yến và Đoạn Thập Tứ.
Tiết Yến đánh giá Đoạn Thập Tứ một lượt, khẽ cười một tiếng.
"Tiểu tử giỏi lắm." hắn nói.
Tiết Yến rõ ràng đang xem náo nhiệt chuyện không liên quan gì mình.
Nhưng không ngờ, Quân Hoài Lang vô cùng tức giận, liên lụy luôn cả hắn, suốt mấy ngày liền, hắn còn không bước được vào viện của Quân Hoài Lang.
Mãi đến mấy ngày sau, Tiết Yến bị từ chối ngoài cửa một khoảng thời gian, mới được phép bước vào cửa phòng của Quân Hoài Lang.
Tiết Yến sáp đến gần ôm y, chỉ thấy gương mặt lạnh lùng của Quân Hoài Lang "Nói với thuộc hạ của ngươi, muội muội ta còn nhỏ, bảo hắn chờ đi!"
Tiết Yến vội đồng ý "Chờ, nhất định phải để hắn chờ!"
Quân Hoài Lang bổ sung thêm "Còn ngươi nữa, mau chuyển Đoạn Thập Tứ khỏi Đông Xưởng."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]