Quân Lệnh Hoan quả thật không mấy tập trung.
Đi ngang qua các đám đông diễn tạp kỹ sôi động trên phố, nàng bị dòng người xô đẩy suýt ngã. May là có Giang Viễn Đạo đỡ nàng, nàng mới không bị đè xuống đất.
Tuy nhiên, khi nàng đứng vững thì phát hiện không thấy ca ca của mình và Ngũ hoàng tử ca ca đâu nữa.
Bên cạnh chỉ còn lại Giang Viễn Đạo.
Giang Viễn Đạo đỡ nàng đứng yên, sau đó giữ lễ rút tay về.
"Ca ca của ta đâu ..." Quân Lệnh Hoan vội tìm xung quanh.
Giang Viễn Đạo cũng tìm xung quanh, trầm ngâm nói "Có lẽ vừa rồi bị đám đông phân tán. Trên đường quá nhiều người, chắc không dễ tìm."
Quân Lệnh Hoan hoảng sợ, có hơi chán nản.
Sao nàng cả đêm cứ lơ đãng vậy chứ, còn vì vậy mà lạc mất ca ca!
Quân Lệnh Hoan đan hai tay vào nhau vặn xoắn, có chút bất an.
Giang Viễn Đạo nhìn thấy sự bất an của nàng.
Y khẽ cười, dịu dàng nói "Quân muội muội đừng lo lắng. Nếu muội còn muốn đi dạo thì ta đi cùng muội, không muốn đi nữa thì ta đưa muội về phủ."
Dù y không hứng thú lắm với hôn sự mà phụ mẫu quan tâm này, nhưng trong nhà y cũng có một muội muội nhỏ tuổi. Tiểu cô nương mới mười mấy tuổi một mình ở ngoài, sợ hãi cũng là lẽ đương nhiên.
Có y ở đây, đương nhiên sẽ bảo vệ an toàn cho tiểu cô nương này.
Quân Lệnh Hoan trước giờ rất ít khi từ chối lòng tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-quan-quyen-the-that-ra-la-trung-than-luong-tuong/3593455/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.