Bách Lý Thanh nhìn về phía hắn, dửng dưng nói: “À, Hoàng đế bệ hạ nói gì với Bản Tọa vậy, Bản Tọa lớn tuổi, trí nhớ có chút không tốt, có đôi khi nghe thấy chó sủa mèo kêu gì đó cũng không nhớ rõ.”
Bách Lý Thanh nói vậy chẳng khác nào trực tiếp chửi Bách Lý Hách Vân là chó, lập tức chọc giận người bên cạnh Bách Lý Hách Vân, Trường Vũ là người nóng tính, giương trường đao trên tay bổ thẳng tới Bách Lý Thanh: “Làm càn, tên gian tặc vong ân phụ nghĩa, chịu chết đi!”
“Trường Vũ, đừng!” Đám Bách Lý Hách Vân kinh hãi, cũng không kịp ngăn cản nữa, Trường Vũ đã nhào đến.
Nhưng kỳ quái là tuy đáy mắt đám sát thần có vẻ khinh miệt, nhưng không có ai có động tác gì.
Bọn họ giật thót trong lòng, đám tử sĩ bên cạnh Bách Lý Thanh đều là cao thủ đứng đầu, võ nghệ của Trường Vũ không kém nhưng đối diện với nhóm sát thần sở trường là giết người đó thì không cách nào đấu chọi.
Ngay cả Bách Lý Thanh cũng như hoàn toàn không nhìn thấy thanh đao của Trường Vũ, mà vừa xoay chiếc nhẫn đá quý cực lớn trong tay mình, vừa nhếch khóe môi khinh khỉnh cười khẩy: “Không biết tự lượng sức mình.”
Trường Vũ chỉ thấy đao của mình sắp bổ vào đỉnh đầu hắn, đáy mắt vừa hoài nghi vừa vui sướng vì sắp đắc thủ, lại không ngờ trong chớp nhoáng, chỉ thấy Bách Lý Thanh đã điều chỉnh xong nhẫn đá quý trên tay, sau đó ngón tay thon dài hơi cong lên, ngón giữa và ngón cái chạm vào nhau, kết thành một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-phi-thien-ha/1849062/quyen-3-chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.