“Vẫn chưa có tin tức à?” Tây Lương Mạt nhăn mày, động tác phê duyệt tấu chương cũng dừng lại, nhìn về phía người vừa tới.
“Thưa tiểu tiểu thư, người bộ chữ Tiền đã tản ra nhưng không có bất cứ tin tức gì.” Tương Can xấu hổ quỳ một gối, tiểu hán tử khỏe mạnh này lần đầu tiên gặp phải chuyện khó giải quyết thế này.
“Chúng thuộc hạ làm việc bất lực, xin tiểu tiểu thư trách phạt.”
Tây Lương Mạt lắc đầu, sắc mặt lạnh lẽo giơ tay ý bảo hắn đứng lên: “Được rồi, việc này rất kỳ quặc, không chỉ người bộ chữ Tiền chúng ta, mà cả người của Tư Lễ Giám…”
Nàng thoáng dừng, nhìn về phía một góc áo màu đen lộ ra phía sau cây cột, không khỏi thầm thở dài: “Mị Lục, các ngươi cũng không có bất cứ tin tức gì à?”
Mị Lục chậm rãi đi ra, buông tầm mắt thấp giọng đáp: “Vâng.”
Tây Lương Mạt nhìn hắn lẳng lẳng đứng đó, không khác gì ngày thường nhưng cũng không bỏ qua nắm tay siết chặt và đôi mắt đỏ dữ tợn đầy tơ máu của hắn.
Bạch Ngọc mất tích, người lo lắng nhất e rằng chính là hắn.
Nàng khoát tay, ôn hòa nói: “Được rồi, hôm nay không cần ngươi làm việc nữa, chỗ ta có Mị Tinh, ngươi quay về nha môn Tư Lễ Giám chờ tin tức từ bộ Phong đi.”
Mị Lục ngẩng đầu nhìn nàng một cái rồi gật đầu, chỉ chắp tay nói tiếng tạ ơn, không chút do dự xoay người rời đi.
“Tiểu tiểu thư, hiện nay người của chúng ta đã phái hết ra ngoài mà không có bất cứ kết quả gì, có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-phi-thien-ha/1848987/quyen-2-chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.