Mộ Dung Trần lại giành nói trước ông, giọng kiên quyết: “Con vốn đã mắc nợ nàng một mạng, cả đời này cũng chưa chắc trả hết được. Nay lại còn liên luỵ để nàng vô tội chịu khổ, vốn là lỗi của con. Vậy mà giờ đây chỉ vì nàng bị liên luỵ mà quay sang trách cứ nàng? Đừng nói nàng là người con yêu thương, dẫu có là người ngoài đi nữa, con cũng không thể hèn hạ đến mức giận cá ché-m thớt như vậy.”
Hắn nhìn về phía Tô Nguyên Đức, lạnh lùng nói tiếp: “Vậy nên, ngoại tổ phụ, nếu người còn vì không ưa nàng mà dọa dẫm tính mạng của nàng để ép con thì xin đừng trách từ nay về sau, con và người đoạn tuyệt ân nghĩa.”
Đoạn tuyệt ân nghĩa!
“Vì một người ngoài mà con lại dám buông lời cuồng ngôn với ngoại tổ phụ như vậy sao?!” – Tô Nguyên Đức giận dữ quát lớn!
Thế nhưng gương mặt Mộ Dung Trần vẫn bình tĩnh, hắn nói: “Người ngoài? Khi con rơi vào bước đường cùng, bị tính kế tứ phía, chính là nàng – Hoa Mộ Thanh, đã cứu con một mạng, bất chấp tất cả để đến bên cạnh con, chỉ mong được giúp con, bảo vệ con.”
Ánh mắt hắn nhìn thẳng vào Tô Nguyên Đức, nơi khoé môi thoáng qua một tia giễu cợt: “Còn khi đó, những người thân ở ngay trước mắt con… đã làm gì?”
“Rốt cuộc ai mới là người ngoài, tự con rõ hơn ai hết.” – Mộ Dung Trần khẳng định.
“Con…!”
Tô Nguyên Đức bị hắn làm cho tức đến tối sầm mắt, người lảo đảo mấy lần mới đứng vững được!
Ông chống tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-phi-co-hy-cuu-thien-tue-cuop-sac/5062837/chuong-639.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.