Cảnh Như Nguyệt mặt không đổi sắc, khẽ nói: “Đa tạ phụ hoàng đã quan tâm. Hiện tại nhi thần một mình tự do tự tại, không muốn nghĩ đến mấy chuyện phong hoa tuyết nguyệt chỉ muốn toàn tâm toàn ý vì phụ hoàng giải ưu.”
Đế Cực lại cười: “Con đấy, giống y như mẫu phi của con.”
Ông ta khẽ thở dài: “Đều là những kẻ ngốc mà, haizz...”
Nghe đến hai chữ “mẫu phi”, trong đôi mắt vốn bình lặng như nước của Cảnh Như Nguyệt thoáng xẹt qua một tia tối sâu, rồi nhanh chóng biến mất.
Đế Cực đứng dậy, bước đến bên cửa sổ, lại hỏi: “Con thấy, lần này Thần Vương đến tìm Trấn Viễn Hầu, có nhận nhau hay không?”
Cảnh Như Nguyệt cúi mình: “Nhi thần không rõ.”
Đế Cực cười nhẹ: “Cũng đúng, chuyện bên hắn ngay cả trẫm còn không dò được, huống hồ là con.”
Nụ cười không chạm đến đáy mắt, rồi nhanh chóng tan đi: “Chỉ sợ, chuyện năm xưa... không thể che giấu được nữa rồi.”
Cảnh Như Nguyệt không lên tiếng.
Đế Cực lại nói: “Trẫm thật lòng không muốn để mẫu tử bọn họ và trẫm trở thành kẻ thù hận nhau suốt một đời. Nếu nàng chịu cam tâm tình nguyện vào cung, mọi người đều vui vẻ, cớ sao... nàng cứ không chịu chứ?”
Cảnh Như Nguyệt vẫn im lặng.
Đế Cực lẩm bẩm thêm một lúc, cuối cùng cũng không nói nữa.
Ông ta nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm một nhành hoa đang vươn mình khoe sắc, hồi lâu sau mới quay người lại, nhìn Cảnh Như Nguyệt: “Con lại thay trẫm đi xem nàng một chuyến.”
Cảnh Như Nguyệt cung kính đáp lời: “Vâng, phụ hoàng.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-phi-co-hy-cuu-thien-tue-cuop-sac/5062812/chuong-614.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.