Phương Sở Vinh căn bản muốn nắm giữ tin tức về tung tích của Hoa Mộ Thanh để hoàn toàn khống chế Mộ Dung Trần trong lòng bàn tay!
Mộ Dung Trần nhướn mày, cũng không vội: “Đây chính là quyết định của Hoàng Hậu nương nương sao?”
Phương Sở Vinh mỉm cười nói: “Điện hạ đừng vội tức giận, đợi đến ngày bổn cung khôi phục hoàn toàn, có thể hứa với điện hạ chắc chắn sẽ tìm lại được người mà ngài yêu thương.”
Mộ Dung Trần khẽ cười khẩy, lắc đầu lại liếc nhìn Phương Sở Vinh: “Ngày khôi phục hoàn toàn của Hoàng Hậu nương nương, e là… còn xa lắm.”
“Vậy thì phải xem bản lĩnh của điện hạ thế nào rồi.”
Phương Sở Vinh vẫn mỉm cười ung dung.
Mộ Dung Trần khoanh tay ra sau lưng, lúc lướt ngang qua bà ta thì khẽ cười: “Hoàng Hậu nương nương, tự lo cho bản thân mình trước đi.”
Nụ cười của Phương Sở Vinh khựng lại, nhíu mày quay đầu nhìn thì thấy Mộ Dung Trần đã rời đi xa.
Bà ta khẽ cười, vịn tay cung nữ quay người đi về phía Kim Phượng Cung hoang tàn.
Trong lòng tràn đầy mãn nguyện. Mười hai năm chờ đợi, mưu tính, cuối cùng cũng lại một lần nữa nắm được mọi thứ trong tay!
Phía sau hành lang không xa, một tiểu thái giám vội vã quay người rời đi chạy thẳng đến điện phụ của Long Uyên Cung, ghé vào tai Lý Đức Hải ở cửa thì thầm mấy câu.
Sắc mặt Lý Đức Hải lập tức thay đổi, vội vàng bước vào nội điện.
Chốc lát sau, trong điện vang lên tiếng đổ vỡ của đồ sứ và tiếng gầm giận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-phi-co-hy-cuu-thien-tue-cuop-sac/5062769/chuong-571.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.