Trong phòng, bầu không khí vốn nặng nề ngột ngạt cũng dịu đi đôi phần.
Cảnh Hòa, từ nãy vẫn im lặng không nói lời nào, dường như cũng cảm nhận được sự thoải mái này, bất ngờ chủ động kéo kéo tay áo của Cảnh Như Vân.
Cảnh Như Vân giật mình, vội cúi đầu nhìn con, nhẹ giọng dịu dàng hỏi: “Hòa Nhi muốn nói gì sao?”
Cảnh Hòa lại liếc nhìn Thịnh Nhi.
Cảnh Như Vân hơi sững người.
Hoa Mộ Thanh bên cạnh bật cười: “Có phải muốn nói chuyện với Thịnh Nhi không?”
Mắt Cảnh Hòa lập tức sáng rỡ.
Cảnh Như Vân kinh ngạc: “Hòa Nhi xưa nay không hay nói chuyện với người lạ, ngay cả ta cũng ít khi thân cận như thế, sao lại…”
Không ngờ, Thịnh Nhi đã chủ động bước tới, cười híp mắt đứng bên cạnh Cảnh Như Vân, nhìn Cảnh Hòa nói: “Tỷ tỷ, tỷ muốn nói chuyện với đệ phải không? Tỷ sợ à? Đừng sợ, đệ sẽ bảo vệ tỷ mà!”
Cảnh Như Vân trừng mắt.
Hoa Mộ Thanh cười khẽ. Đứa nhỏ này, nàng dạy con phải biết làm nam tử hán, bảo vệ kẻ yếu nhưng đâu có dạy con cư xử thế này với nữ nhi! Nếu sau này lớn lên vẫn thế, không biết sẽ khiến bao nhiêu cô nương rối lòng nữa đây!
Quả nhiên, Cảnh Hòa càng vui vẻ hơn, liền rời khỏi lòng Cảnh Như Vân, đứng bên cạnh Thịnh Nhi, nhẹ nhàng kéo tay áo cậu bé, lại còn tiến gần về phía cậu thêm một chút.
Có lẽ vì bệnh tật lâu năm, tuy lớn hơn Thịnh Nhi nhưng vóc dáng lại nhỏ bé hơn vài phần.
Thịnh Nhi vẫn mỉm cười nhìn cô bé,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-phi-co-hy-cuu-thien-tue-cuop-sac/5061648/chuong-489.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.