Hà Minh Kỳ không sinh nghi, đảo mắt nhìn quanh thấy lư hương trong phòng đã bị dập tắt thì ánh mắt khẽ thay đổi nhưng lại giả vờ vô tình quay đi chỗ khác. Khi trông thấy tất cả các cửa sổ trong phòng đều bị mở ra, hắn không khỏi lộ vẻ nghi hoặc.
Đúng lúc ấy, Diệp Chiêu đã lên tiếng, vẻ mặt bình thản: “Mùi hương trong phòng khiến ta khó chịu, nên ta dập nó đi mở cửa thông khí một chút. Quả nhiên dễ chịu hơn nhiều.”
Trong lòng Hà Minh Kỳ âm thầm bực bội, nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười gật đầu: “Mấy việc này, cứ để cho hạ nhân làm là được. Giờ ngươi ổn rồi chứ?”
Diệp Chiêu chỉ đáp lời hắn một cách lạnh nhạt, khách sáo, không mặn không nhạt, rồi trò chuyện qua loa.
Dưới cửa sổ, Hoa Mộ Thanh đưa bộ y phục cho Xuân Hà, mỉm cười rồi theo con đường vừa ghi nhớ trong đầu, đi về phía đình Hương Hà.
Xuân Hà đi sau, vẫn chưa hết tò mò: “Tiểu thư, vừa rồi sao người không nhân cơ hội vạch mặt Hà Minh Kỳ luôn?”
Hoa Mộ Thanh bước chậm rãi, vừa đi vừa cười khẽ, lắc đầu: “Màn kịch này tuy vội vàng, nhưng lại kéo theo cả Diệp Chiêu. Hắn là hôn phu của Huệ Nhi, nếu ta làm lớn chuyện, sẽ chẳng có lợi gì cho muội ấy cả. Trước mắt, cứ ghi món nợ này lại đã.”
Xuân Hà hiểu rõ, điều mà Hoa Mộ Thanh quan tâm nhất, chính là những người đối tốt với nàng.
Nghe đến đó, Xuân Hà cũng hiểu ra dù trong lòng nàng tức giận nhưng càng không muốn phá vỡ mối quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-phi-co-hy-cuu-thien-tue-cuop-sac/5061616/chuong-457.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.