Lần này, cơn ho của Đỗ Chiêu Nam mãi không dứt, cho đến khi cung nhân vội vàng dùng kiệu khiêng nàng đi đến Thái y viện, Hoa Mộ Thanh vẫn còn nghe thấy từ xa tiếng ho xé gan xé ruột vang vọng lại.
Nàng cắn chặt môi, không nỡ, khẽ lau khóe mắt.
Quay đầu lại, liền thấy Mộ Dung Trần đứng ngay bên cạnh. Hơi dừng một chút, hắn hỏi: “Trưởng Công Chúa còn sống được bao lâu?”
Mộ Dung Trần chắp tay sau lưng, giọng điệu không chút cảm xúc, nhàn nhạt nói: “Lâm Tiêu đã xem qua, e là khó qua nổi năm nay.”
Tim Hoa Mộ Thanh như co rút lại, đau đến mức đầu óc ong ong.
Nàng hít một hơi thật sâu, khí lạnh đêm khuya như xuyên thấu vào tận ngũ tạng lục phủ.
Rồi nàng từ từ thở ra, như thể khẽ khàng thở dài một tiếng rất dài.
Mộ Dung Trần nhìn nàng, hỏi: “Nàng thực sự có chút chân tình với bà ấy sao?”
Hoa Mộ Thanh mím môi: “Chỉ là cảm thán thôi, sinh tử con người, năm tháng thực vô tình.”
Không ngờ, Mộ Dung Trần lại khẽ gật đầu: “Thế gian này, tàn nhẫn nhất chính là lòng người. Đừng nghĩ ngợi quá nhiều.”
Hoa Mộ Thanh hơi bất ngờ, hắn đang an ủi nàng sao? Đang còn nghi hoặc, bỗng Mộ Dung Trần bật cười khẽ một tiếng: “Hôm nay trăng sáng rất đẹp, hay là cùng ta uống một chén rư-ợu?”
Hoa Mộ Thanh vừa mới uống chút rư-ợu hoa quế, đầu đã hơi choáng váng, nhưng giọng nói của Mộ Dung Trần khiến người ta không nỡ từ chối.
Nghĩ ngợi một lát, nàng gật đầu: “Vậy chỉ uống một chén
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-phi-co-hy-cuu-thien-tue-cuop-sac/5057804/chuong-296.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.