Sau khi nghe xong, Đỗ Chiêu Nam trầm mặc hồi lâu, rồi mới chậm rãi thở dài một tiếng.
Lộ ra vài phần khoan dung, bà phất tay nói: “Cho con bé ngồi đi, cũng chỉ là một kẻ đáng thương bị ép đến đường cùng mà thôi.”
Một câu than thở ấy, lại ẩn chứa biết bao ý vị sâu xa.
Hoa Mộ Thanh còn chưa kịp suy ngẫm kỹ càng, đã thấy Xuân Hà mang đến một chiếc đôn thấp, rồi đỡ nàng đứng dậy.
Hoa Mộ Thanh vội cảm tạ, sau đó hành lễ với Đỗ Hàm, rồi mới đoan trang ngồi xuống, nhẹ nhàng lau nước mắt.
Đỗ Chiêu Nam rất hài lòng với cách hành xử có chừng mực của nàng, lại khẽ gật đầu.
Bà nói: “Bổn cung có thể giúp ngươi không còn bị chèn ép trong Hoa phủ gia nữa. Nhưng ngươi cũng phải biết điều. Bổn cung có thể nâng đỡ ngươi lên, thì cũng có thể dẫm nát ngươi xuống.”
Hoa Mộ Thanh cụp mắt, thành khẩn đáp: “Vâng, Mộ Thanh hiểu. Đa tạ Công Chúa điện hạ đã ưu ái.”
Đỗ Hàm lúc này bật cười: “Mẫu thân, sao lại dọa nàng đến thế. Nếu dọa khóc nữa, không sợ Cửu Thiên Tuế gia đến trách tội người sao?”
Đỗ Chiêu Nam lườm trưởng tử một cái, hừ nhẹ: “Chỉ là một quân cờ mà thôi, con tưởng Mộ Dung Trần rảnh rỗi như con chắc?”
Đối diện với nhi tử, bà mới có chút hơi thở của người mẹ, gần gũi và đời thường hơn.
Đỗ Hàm ôm ngự-c, làm bộ tỏ vẻ bị tổn thương vì lời nói nặng nề của mẫu thân.
Hai mẫu tử nói cười vài câu.
Lúc này Đỗ Hàm mới quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-phi-co-hy-cuu-thien-tue-cuop-sac/5057554/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.