Diệp Hiệp đã chết? Sao có thể!
“Lúc đó tôi ở giữa ảo cảnh gặp được Diệp Hiệp, nàng, Ninh Chu cùng tôi bị kéo vào trong ảo cảnh của nữ vu; tôi bám vào người nữ vu ba năm trước, sở hữu đạo cụ cũng không thể dùng”. Tề Nhạc Nhân nói, bị cắt ngang bởi Lục Hữu Hân.
“Bám vào người? Nói cách khác, những gì cậu nhìn thấy chỉ là một kẻ lạc loài tự xưng là Diệp Hiệp? Đến nỗi cô ấy có phải hay không, làm sao mà dám xác định được?” Lục Hữu Hân nghiêng đầu châm chọc nhìn cậu.
Tề Nhạc Nhân nuốt nước bọt, sau lưng không khỏi dâng lên lạnh lẽo.
Đúng vậy, làm sao cậu biết nhìn thấy con người thật của “Diệp Hiệp” ? Cậu thấy là, từ đầu đến cuối nói chuyện với nhau đều là người tự xưng là Diệp Hiệp bám vào trên người NPC; nhưng hiểu biết nông cạn của cậu đối với Diệp Hiệp thì không thể phân biệt rõ ràng.
“… Sao cậu lại hỏi như vậy?” Tề Nhạc Nhân nghĩ không thích hợp, tại sao Lục Hữu Hân lại nghi ngờ mình gặp không phải là “Diệp Hiệp” thật.
“Đương nhiên là vì thi thể của Diệp Hiệp, xem ra mới chết không lâu.” Lục Hữu Hân nói xong, cau mày nhìn lên nhắc nhở mới trên vách đá.
Loading...
“Tôi đi xem một chút.” Tề Nhạc Nhân nói.
“Người đã chết có gì đẹp.” Lục Hữu Hân chuyên tâm nghiên cứu chữ viết trên vách đá, nhẹ giọng nói, nhìn không ra bộ dáng cô ta theo đuổi Diệp Hiệp cách đây không lâu.
“Ít nhất phải biết ai đã giết cô ấy!”
Lục Hữu Hân quay đầu lại nhìn cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-nghenh-den-voi-tro-choi-ac-mong/220629/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.