Tôi ra viện cùng ngày với Khả Minh.
Kể từ hôm lật bài ngửa, Hoàng vẫn đều đặn đến thăm tôi. Tuy nhiên, mối nhục to như vậy làm sao tôi nuốt được. Cho nên tôi đã đóng cửa miễn tiếp khách. Lần nào cũng vậy.
Quản lý rõ là khó hiểu, nhưng tôi không thèm nói thêm điều gì. Bí mật kia vốn là của mình tôi, giờ lại có một người khác biết, như vậy là quá đủ rồi. Nhiều người quan tâm chỉ khiến mọi việc loạn hơn mà thôi.
Đưa Khả Minh và mẹ về nhà xong thì tôi theo quản lý đi luôn vì có hẹn lịch đấu giao hữu. Mẹ có níu tôi lại, bóng gió đề nghị muốn tôi chuyển về ở cùng, nhưng tôi đã từ chối. Có lẽ cả cuộc đời này, đó là lần duy nhất tôi khéo léo đến vậy. Vì tôi đã không làm mẹ và em gái bị tổn thương. Họ chấp nhận, tuy nhiên vẫn mong tôi đến thăm thường xuyên hơn.
Dù đã tìm lại được gia đình của mình, nhưng tôi không thể bạc tình đến mức chỉ như vậy đã cong đít chạy đi, quay lưng với tất cả những gì mà quản lý đã làm vì mình.
Ngày tôi khó khăn, quản lý chưa từng bỏ tôi đi, càng chưa từng than thở một lời. Lúc nào cũng đánh, lúc nào cũng mắng, nhưng chưa từng miệt thị tôi hay chê tôi phiền, tức giận cũng chưa từng mất lý trí hay lỡ miệng bảo tôi "cút". Người khác nói xấu tôi, chưa đến tai tôi thì quản lý đã nổi khùng, xù lông đủ kiểu. Lúc tôi hôn mê không tỉnh, quản lý lại âm thầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-menh/2767844/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.