Suốt mấy ngày, tôi dùng đủ mọi cách để đuổi Hoàng đi nhưng thằng bé không chịu. Nó cố tình nhây với tôi hay sao ấy. Mặc kệ tôi có khó chịu thế nào nó vẫn cứ làm lơ, ngây thơ vô tội ở lại quấy nhiễu buổi tập của tôi đến cùng. Và rồi, tôi lại lần nữa thừa nhận bản thân bất lực khi lại chọn cách chạy trốn.
Vẫn có câu "quả quýt dày có móng tay nhọn", và Hoàng chính là cái móng tay khó ưa kia. Bởi thằng bé là người đầu tiên có thể ép tôi lui về phía bị động thế này.
Không luyện tập, cũng không thể tự do đi đây đi đó dạo quanh, tôi đành lủi về nhà. Hoàng tò tò đi theo sau tôi cả quãng, đến trước cửa chung cư rồi vẫn tần ngần mãi mới chịu đi. Tôi lại không thể hiểu nổi, rốt cuộc nó cứ cố chấp với tôi như thế làm gì? Vì sao nó có thể kiên nhẫn suốt mấy ngày liền với những hành động lặp đi lặp lại như thế? Thật sự không thấy chán sao?
Tôi thả phịch người xuống giường, nhìn vô định lên trần nhà. Bao suy nghĩ ngổn ngang cứ chồng chéo trong đầu khiến tôi không thể yên ổn nổi.
Chợt, điện thoại rung lên. Tôi nhìn tên hiện lên trên màn hình rồi mỉm cười bắt máy. Đầu giây bên kia, giọng nói Khả Minh đầy vui vẻ không hề có chút giấu diếm nào.
- Chị ơi, hôm nay Hiếu tỏ tình với em rồi. Em vui quá! Em không nghĩ cậu ấy lại đối với em như vậy. Chị ơi em vui quá!!
Tôi không nhịn được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-menh/2767842/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.