Trời đã về chiều. 
Bóng hoàng hôn chưa phai hẳn, rải rác trên đầu núi hãy còn ánh ráng pha. 
Cây cỏ tàn thu nhuộm ửng một màu vàng chói, khắp mặt đất cũng trải ngát ánh vàng. 
Con đường lát đá mát rượi bây giờ cũng vàng, thứ vàng xen ngọc thạch. 
Gió thổi, chim kêu, cành lá thì thào tạo thành một ban nhạc mà khúc điệu êm êm như ru ngủ của núi rừng trong buổi chiều sắp tắt. 
Quách Đại Lộ cười cười: 
- Bây giờ tôi mới thấy rằng nghèo xơ nghèo xác cũng là một mối khoan khoái vô cùng. 
Yến Thất nhăn mặt: 
- Khoan khoái thật à? 
Quách Đại Lộ nói: 
- Chứ sao, người có tiền làm gì được hưởng cái cảnh đẹp như thế này? Làm gì họ hít được cái hương khí ngạt ngào như thế này? Họ chỉ hít toàn hơi "đồng" không thôi. 
Yến Thất bật cười... 
Quách Đại Lộ chợt thấy nụ cười của y như ánh tịch dương rạng rỡ, bất giác hắn nói luôn: 
- Xem anh càng lâu càng... không thấy chỗ nào xấu cả, chỉ hiềm một điều là thỉnh thoảng anh lại cứ ở dơ. 
Yến Thất không cười mà cũng không trả miếng như mọi khi. Hắn cúi mặt làm thinh, hình như hắn hơi ủ rũ... 
Đây là một chuyện bất thường. 
Không có việc gì, không có người nào, không có một lời nào có thể làm cho hắn ủ ê như thế cả... 
Nhưng lần này thì khác, lần này hình như hắn bị xúc động quá nhiều. 
Vì cảnh êm dịu nên thơ của bóng chiều trải vàng trên rừng núi hay là vẻ mặt tươi sáng của Quách Đại Lộ làm cho hắn xúc động? 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-lac-anh-hung/195357/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.