Gặp một người như Quách Đại Lộ quả thật hết đường chịu nổi. 
Cuối cùng thì Yến Thất vẫn bị hắn lôi đi. 
Nhưng khi vừa ra khỏi cửa thì cả hai cùng khựng lại. 
Đêm đã quá khuya, người trong thành đáng lý đã ngủ say vùi, có ai bận công chuyện làm ăn không chừng họ đã dậy lo cơm sớm. 
Thế nhưng nhìn xuống, quang cảnh không phải như thế. Quang cảnh trong thành không phải như đêm trước, không phải như những đêm từ thuở nào. 
Không phải quang cảnh im lìm chỉ một vài ánh đèn nhắp nháy của những kẻ lo dậy sớm. Đã lâu rồi, chưa bao giờ Quách Đại Lộ thấy quang cảnh trong thành về khuya mà lại như thế bao giờ. 
Y như ngày tết. Trong thành đốt đèn đuốc sáng ngời. 
Quách Đại Lộ hỏi bâng quơ: 
- Ủa, bộ đến tết rồi sao cà? 
Yến Thất cũng trả lời lơ đãng: 
- Hình như chưa đến. 
Quách Đại Lộ nhướng mắt: 
- Không phải tết thế sao họ tưng bừng như thế? 
Yến Thất lẩm bẩm: 
- Tết ở đây cũng chưa chắc đã náo nhiệt như thế này. 
Quách Đại Lộ kéo tay Yến Thất: 
- Đi xuống mau coi họ làm gì thế. 
Yến Thất dục dặt: 
- Bộ tôi không đi được sao mà nắm tay nắm chân như thế? 
Quách Đại Lộ cười hì hì: 
- Không chịu tôi nắm tay thì... nắm tay tôi đi. 
Yến Thất thở dài: 
- Cứ như thế này chắc tôi phải sửa tên... 
Quách Đại Lộ hỏi: 
- Định sửa thế nào? 
Yến Thất sụi lơ: 
- Thành Yến Bát. 
Quách Đại Lộ hỏi: 
- Tại sao thế? 
Yến Thất đáp: 
- Gặp một người như anh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-lac-anh-hung/195353/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.