Mỗi lần Yến Thất xuất hiện cũng y như những lần hắn lẻn đi, nó là chuyện bất thình lình người không hay... chó cũng không hề sủa. 
Quách Đại Lộ lắc đầu: 
- Cái tên này nói chuyện với ai xem chừng cũng khá là... văn nhã, nhưng không hiểu tại sao hắn lại cứ nhắm vào tôi mà "xói" nhứ thế cũng lạ! 
Yến Thất cười: 
- Nếu anh không phải là bằng hữu của tôi thì có yêu cầu tôi, tôi cũng chẳng "xói" đâu. 
Quách Đại Lộ hỏi: 
- Vương Động cũng là bằng hữu của anh sao anh không bao giờ "xói" hắn? 
Vương Động cười: 
- Nhưng cái xấu về tôi, anh đã nói mẹ nó hết rồi thì người khác lấy gì mà nói nữa chứ? 
Quách Đại Lộ cũng bật cười bước lại vỗ vỗ vào vai Yến Thất: 
- Chuyến này anh mò đến cái lỗ nào thế? 
Yến Thất nhún vai: 
- Thì... cũng đi chơi bời bậy vậy mà. 
Hình như hắn không muốn ai tò mò về những chuyến đi của hắn. Mỗi lần Quách Đại Lộ đả động tới thì y như hắn không khoái chút nào. Cũng có thẻ vì ngoài Quách Đại Lộ ra không còn ai hỏi về hắn cả. 
Quách Đại Lộ hình như biết thế, nhưng hắn cũng cứ hỏi: 
- Đi chơi đâu thế? 
Yến Thất trả lời dặt một: 
- Dưới núi, trong thành Quách Đại Lộ không chịu buông: 
- Ở đó có gì mà chơi? 
Yến Thất gặn lại: 
- Ai nói không có gì? 
Quách Đại Lộ nhướng mặt: 
- Thế thì có à? 
Yến Thất nói: 
- Tối hôm qua anh thấy người đẹp xách hai cái giỏ... 
Quách Đại Lộ cau mặt: 
- Thế nhưng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-lac-anh-hung/195351/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.