Bất luận chuyện ra sao, người bị oan uổng nhất định cũng là khó chịu. 
Giá như trên đời có một ai bị chuyện vô cùng khó chịu thì người bị hàm oan sẽ khó chịu gấp đôi. 
Yến Thất là con người đã từng chịu oan, tự nhiên rất thông cảm tâm tình Quách Đại Lộ gấp đôi. 
Ngoài chuyện khó chịu ra, còn có một tâm tình khốn đốn hơn hơn nhiều, nhưng ngoài người mang nó ra, không ai có thể biết được sự khốn đốn ấy. 
Đã khá lâu rồi, Yến Thất chưa từng khóc lần nào, bởi vì một người đàn ông, thứ đàn ông ngang dọc giang hồ, khóc thật là khó coi. 
Hắn muốn đi tìm Quách Đại Lộ ngay lúc bấy giờ, nhưng tìm rồi sẽ nói những gì? 
Có nhiều chuyện hắn không muốn nói, có nhiều chuyện hắn không thể nói, có nhiều chuyện hắn không dám nói. 
Trong lòng hắn bấn loạn vô cùng. 
Thình lình, hắn thấy một bàn tay ló ra, trên bàn tay đó có cầm chén rượu. 
Hắn nghe có người nói: 
- Uống đi, anh uống cạn chén này để coi như chén giảng hòa. 
Tim hắn đập liên hồi, hắn ngẩng lên bắt gặp ánh mắt Quách Đại Lộ. 
Gương mặt Quách Đại Lộ không có gì tỏ vẻ giận hờn, cũng không có vẻ gì gọi là đau khổ, gương mặt của hắn cũng như bình thường, miệng hắn vẫn cười khà khà... 
Giọng cười của hắn, giọng đùa nghịch của hắn thật đã quá quen tai. 
Yến Thất thường cau mặt khi Quách Đại Lộ giỡn, hắn nghĩ con người có lúc phải cần nghiêm trang một chút. 
Nhưng bây giờ thì khác, bây giờ cái cười của Quách Đại Lộ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-lac-anh-hung/1367661/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.