Đóng chặt cửa phòng lại, hai người giống như hai con thiêu thân lao vào nhau, cởi sạch quần áo và quấn quít nhau trên giường, Long Hi Phượng ngoan ngoãn nằm trong cái ôm ấp của Phương Hạo Vân, còn Phương Hạo Vân thì vuốt ve cái lưng nhẵn nhụi của cô, thở dài nói : "Đàn bà đúng là ... Ngay cả Mộc Nguyệt Dung cũng không ngoại lệ ... Đúng rồi, chị Phượng, viên đan gì đó, Nam Cung thế gia còn không, nếu còn thì lấy cho em một viên nhé..."
Long Hi Phượng lắc đầu nói : "Khẳng định là không còn... Thứ này chị cũng mới nghe nói lần đầu tiên đấy... Hơn nữa, nghe đồn nó là thánh phẩm trong truyền thuyết, sao có thể có nhiều được chứ"
Nói đến đây, Long Hi Phượng đột nhiên cười mờ ám : "Hạo Vân, nói thật cho chị Phượng biết đi, có phải em có ý định gì với bà già đó không?"
Hai tay của Phương Hạo Vân chậm rãi chạy từ cái lưng nhẵn nhụi của cô về đến ngọn núi mềm mại đầy đặn trước ngực, cười hắc hắc, nói : "Em không rõ ý của chị..."
Hai gò má của Long Hi Phượng chậm rãi đỏ ửng lên, nhỏ giọng đến nổi hầu như không thể nghe thấy được nữa : "Hạo Vân... Có đôi khi công phu giả ngu của em cao không thể tả được... Còn nhớ lần trước chị nói cái gì với em không? Cả đời bà già đó chỉ có một người đàn ông của bốn mươi năm trước, bây giờ dung nhan của bà ta được khôi phục nhờ hiệu lực của viên đan rồi... Nếu em có ý định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-kiem-trong-sinh/2974923/chuong-742.html