Chương trước
Chương sau

Ai ngờ khi Phương Hạo Vân mặc lại quần áo xong xuôi đẩy cửa phòng bước ra, thì đã thấy Tạ Mai Nhi đã mặc quần áo chỉnh tề đang ngồi ở phòng khách xem ti vi.

"Hạo Vân, chào buổi sáng…!"

Tạ Mai Nhi vẫn rất bình tĩnh, cô quay đầu lại mỉm cười chào Phương Hạo Vân 1 tiếng, trên mặt không có vẻ gì là không vui cả.

Phương Hạo Vân lòng đầy ngạc nhiên, thầm nghĩ trong lòng, bây giờ là 5 giờ rưỡi, theo thói quen của chị ấy, thì lúc này chính là lúc mà chị ấy ngủ say nhất. Không lý gì chị ấy lại thức dậy vào cái giờ này.

"Chẳng lẽ tiếng rên của chị Mỹ Kỳ đã đánh thức chị ấy sao ?"

Nghĩ đến đây, Phương Hạo Vân cười một tiếng khô khốc nói:

"Chị Mai, sao hôm nay dậy sớm thế, mới có 5 giờ hơn à…"

Hắn muốn hỏi một câu thăm dò, để xem suy đoán của mình có đúng hay không.

"Đâu còn sớm, thật ra chị đã dậy lúc 2 giờ sáng rồi…!"

Tạ Mai Nhi lạnh lùng nói một câu.

"Hai giờ sáng à ? Chị điên rồi sao, đó chính là lúc mà mọi người ngủ say nhất…"

Phương Hạo Vân hỏi một câu quan tâm:

"Mất ngủ hả chị ?"

Tạ Mai Nhi liếc nhìn Phương Hạo Vân đầy ẩn ý, trong lòng đang tức tối, thầm nghĩ, chị cũng muốn ngủ lắm chứ, nhưng cuộc đại chiến giữa hai người, ồn ào đến thế, lại còn rên la nữa, còn có tiếng da thịt đụng chạm nhau, thêm cái tiếng giường kêu cọt kẹt nữa, làm sao mà người ta ngủ được. Thật ra, nếu không phải tối qua Tạ Mai Nhi nhận ra được tiếng của người đàn bà đó là Trương Mỹ Kỳ, thì cô đã sớm phá cửa xông vào rồi. Em muốn làm gì chị không nói tới, nhưng cũng đừng có làm ồn để người ta ngủ nữa chứ.

Khi Tạ Mai Nhi đã xác định được tiếng rên rỉ đó là của Trương Mỹ Kỳ, cô chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt, lấy gối che đầu mà ngủ, nhưng lại chẳng có tác dụng gì cả, từng tiếng rên rỉ sung sướng ấy, cứ lọt vô tai cô, còn lọt vào đến tận tim cô.

Thử nghĩ mà xem, Tạ Mai Nhi dù gì cũng là một cô gái đã hai mươi mấy tuổi rồi, đến nay vẫn chưa có người yêu, vẫn còn là một khuê nữ, với sự kích thích như thế, nếu cô vẫn có thể ngủ được, thì cô đúng là thần rồi, không phải là con người nữa.

Người mà, ai chẳng có dục vọng chứ, ai lại chẳng có nhu cầu chứ. Tạ Mai Nhi đang vào lúc tuổi xuân phơi phới, dĩ nhiên là chịu không nổi rồi. Cuối cùng với sự kích thích của những tiếng động phát ra từ xác thịt, cô đã tự đưa tay vào giữa hai đùi của mình, để bắt đầu tự an ủi mình vậy.

Khi mọi thứ đã yên ắng trở lại, cô vẫn không tài nào ngủ được. Bất đắc dĩ, chỉ đành ngồi một mình ở ngoài phòng khách, bật ti vi nhỏ tiếng mà xem vậy.

Trương Mỹ Kỳ ở trong phòng của Phương Hạo Vân đã nghe rõ mồn một, nghĩ rằng nếu muốn né tránh Tạ Mai Nhi, để cô ấy không biết là điều không thể được rồi.

Cô hơi do dự một chút, cuối cùng đã quyết định bước ra, cô ngại ngùng nói với Tạ Mai Nhi:

"Mai Nhi, chị xin lỗi…!"

Tạ Mai Nhi nghe thấy thế, bèn mỉm cười, bước đến bên cạnh cô, kéo cánh tay của Trương Mỹ Kỳ, thân mật nói:

"Chị Mỹ Kỳ, chị nói gì vậy, chị làm gì có lỗi với em chứ, cậu ấy cũng đâu phải cái gì của em đâu…"

Tạ Mai Nhi nói thế. Vẻ mặt của Trương Mỹ Kỳ lại càng trở nên không tự nhiên hơn, miệng thì mở ra, thế nhưng lại chẳng biết nên nói gì.

"Hai chị cứ nói tiếp đi nhé, em đi tập thể dục đây…!"

Phương Hạo Vân cảm thấy có chút đau đầu, nhân cơ hội này tìm một cái cớ để chạy là thượng sách. Đọc Truyện Online Tại truyentop.net

"Em mau đi bận việc của em đi, chẳng ai muốn giữ em lại đâu."

Đối với Phương Hạo Vân, cô vẫn còn chút tức giận. Tuy không nói ra được lý do tại sao, nhưng quả thật trong lòng cô có bất mãn với hắn.

Đợi khi Phương Hạo Vân đã đi khỏi, Tạ Mai Nhi liền buồn bã thở dài một tiếng, quay đầu nhìn người chị em tốt của mình, hỏi:

"Chị Mỹ Kỳ, chẳng lẽ chị tính cứ như thế này mãi với Phương Hạo Vân sao ?"

Nghe câu hỏi của người chị em như có ý muốn chất vấn, gương mặt Trương Mỹ Kỳ như phát sốt lên, theo góc độ lý tính mà nói, mối quan hệ giữa cô và Phương Hạo Vân thuộc dạng quan hệ nam nữ không bình thường, vả lại, cô cũng đã có chồng. Mối quan hệ này càng bị người đời chê cười, bản thân cô cũng đã nhiều lần hạ quyết tâm, sẽ kết thúc mối quan hệ trái với luân thường đạo đức này. Nhưng cứ mỗi lần cô hạ quyết tâm, mà hễ gặp được Phương Hạo Vân, thì cô đã lại đầu hàng. Cơ thể cô cứ luôn khao khát được Phương Hạo Vân nâng niu, cái nhu cầu sinh lý ấy, bản thân cô không thể kềm chế được.

Cũng có lúc, cô đã cảm thấy, cô mới chính là người phải suy nghĩ đến nữa đời còn lại của mình.

Mỗi lần, lý trí của cô đều bị sự thèm khát của cơ thể cô nuốt chửng.

"Mai Nhi, chị không biết nữa, chị thật sự không biết nên làm sao nữa…"

Trương Mỹ Kỳ có vẻ đau khổ nên đã vò đầu bứt tóc mình, lắc đầu nói:

" Chị cũng chẳng biết mình nên làm thế nào nữa ? Chị cũng đã nghĩ đến chuyện phải kết thúc… thế nhưng chị lại không biết làm cách nào. Có thể em sẽ cho rằng chị là một con đàn bà không biết xấu hổ, nhưng chị thật sự không thể từ chối cậu ấy được…"

Nhìn gương mặt đầy đau khổ của chị Mỹ Kỳ, trong lòng Tạ Mai Nhi cũng có vẻ không vui. Cô ôm chầm lấy đôi vai của Trương Mỹ Kỳ, an ủi nói:

"Chị Mỹ Kỳ, chị cứ khóc đi, khóc ra được sẽ tốt hơn đấy…"

Trương Mỹ Kỳ liền ngã vào lòng Tạ Mai Nhi mà khóc nức nở, đem toàn bộ những thiệt thòi trong lòng đều bộc phát ra ngoài.

Khóc đến nỗi đã mệt rồi, Trương Mỹ Kỳ mới ngẩng đầu lên, lau đi giọt nước mắt nói:

"Mai Nhi, bây giờ chị sẽ nói cho em biết, chị và Hạo Vân đã bắt đầu như thế nào, nhưng sau khi em nghe xong, nhất định phải bình tĩnh… thật ra, chị cảm thấy Hạo Vân là vô tội…"

Nghe Trương Mỹ Kỳ nói như thế, tâm trạng của Tạ Mai Nhi bỗng trở nên căng thẳng:

"Chị Mỹ Kỳ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ?"

Trương Mỹ Kỳ cố gắng để tâm trạng của mình được ổn định trở lại, bắt đầu nói rõ đầu đuôi ngọn ngành mình và Phương Hạo Vân đã bắt đầu như thế nào…

Tạ Mai Nhi quả thật đã rất tức giận, bàn tay cô nắm chặt lại, tức tối nói:

"Nó dám cưỡng bức chị sao, đúng là quá đáng lắm rồi… chị Mỹ Kỳ, sao chị không nói với em chứ…"

"Mai Nhi, chị đã nói rồi, lúc đó Hạo Vân hoàn toàn không thể khống chế được ý thức của mình, trước sau gì chị cũng luôn cảm thấy cậu ấy không cố tình làm thế. Trước khi xảy ra chuyện, cậu ấy đã từng bảo chị phải rời khỏi, chỉ là chị đã không rời khỏi…"

Trương Mỹ Kỳ buồn bã thở dài một tiếng nói:

"Sau khi chuyện đã xảy ra, chị đã rất hận cậu ấy, thậm chí đã từng nghĩ đến chuyện phải báo cảnh sát, nhưng khi chị nhớ lại cái cảnh tượng và ánh mắt cậu ấy khi cậu ấy cưỡng bức chị, chị lại mềm lòng, chị biết là, cậu ấy không cố ý…"

"Vậy sau đó thì sao ? Tại sao sau đó chị vẫn cứ tiếp tục như thế với cậu ấy ?"

Tạ Mai Nhi truy hỏi.

Trương Mỹ Kỳ có chút đỏ mặt, do dự một hồi, cô ngẩng đầu thản nhiên nói với Tạ Mai Nhi:

"Mai Nhi, chị cảm thấy chị là một con đàn bà vô sỉ. Không giấu gì em, từ sau chuyện lần đó, cơ thể chị đã bắt đầu mê hắn, thậm chí đã có vài lần chị chủ động lên giường với hắn…"

"Tên Hạo Vân chết bầm, hắn có sức hấp dẫn đến vậy sao ?"

Tạ Mai Nhi mím môi mím lợi nói:

"Không được, dù gì thì em cũng đã biết chuyện chị bị cưỡng bức, em nhất định phải đòi lại công bằng cho chị."

Nói đến đây, Tạ Mai Nhi bỗng nhiên nói:

"Chị Mỹ Kỳ, chị ly hôn với Tưởng Đại Phát đi, em sẽ bắt Hạo Vân phải cưới chị…"

"Không được, tuyệt đối không thể được…"

Trương Mỹ Kỳ đột nhiên hoảng hốt tột độ:

"Mai Nhi, em điên rồi à, em làm vậy, sẽ ép chị vào bước đường cùng, chị không muốn ly hôn, Tưởng Đại Phát rất yêu chị, chị cũng rất hài lòng với anh ấy. Chị và Hạo Vân không hợp nhau… huống chi giữa chị và Hạo Vân vốn không có… không có tình yêu trai gái…"

"Chị Mỹ Kỳ, chị đừng gạt em nữa, em có thể cảm nhận được, chị đã bắt đầu có những tình cảm tốt đẹp với Hạo Vân rồi, chỉ là chị không dám thừa nhận, không dám nghĩ đến mà thôi."

Tạ Mai Nhi tức giận nói:

"Cứ cho là chị không tính đến chuyện sẽ ly hôn, nhưng cũng đâu thể nào cứ để cho tên háo sắc đó cứ lợi dụng chị mãi được, không được. Chuyện này em sẽ không cho qua dễ dàng vậy đâu, em nhất định bắt Hạo Vân phải bồi thường cho chị…"

"Thôi đi, Mai Nhi."

Trương Mỹ Kỳ buồn bã thở dài nói:

"Chỉ nói chuyện ngày hôm nay thôi. Thật ra là do chị tự nguyện… không trách Hạo Vân được."

"Chị Mỹ Kỳ, chị thật biết cách nói đỡ cho cậu ấy."

Tạ Mai Nhi bĩu môi, không vui nói:

"Dù gì thì em cũng thấy không nên để cho cậu ấy cứ được lợi như vậy hoài. Chị Mỹ Kỳ, chị yên tâm đi, chuyện này em sẽ không làm to chuyện lên đâu. Nhưng em cũng không thể cứ mở to mắt mà nhìn chị bị ức hiếp mà không lo được."

"Mai Nhi, chị biết em vì muốn tốt cho chị, nhưng em cũng đừng làm lớn chuyện này ra, nếu làm lớn chuyện, em không những không giúp được chị, mà còn hại chị thêm, em hiểu chưa ?"

Trương Mỹ Kỳ không yên tâm nên căn dặn thêm.

"Chị Mỹ Kỳ, chị yên tâm đi, em tự biết tính toán mà."

……….

Dự án khai phá vịnh Kim Thủy đã bắt đầu bước vào giai đoạn đấu thầu, công ty đại diện đấu thầu của thành phố, và các bộ phận trực thuộc thành phố có liên quan đã bắt đầu thành lập một đoàn chuyên gia để thẩm định tư cách của các công ty dự thầu.

Để có thể giành được dự án khai phá vịnh Kim Thủy một cách thuận lợi, Kim Gia đã nhờ chủ nhiệm Lý mời trưởng đoàn thẩm định là ông Lộ Ba, đến nhà hàng năm sao Shangri-La sang trọng nhất thành phố, để tiện chiêu đãi ông ta. Mong rằng có thể nhân cơ hội này mà tạo mối quan hệ. Ngồi cùng bàn ngoài chủ nhiệm Lý và Kim Gia ra, còn có thêm người tình của chủ nhiệm Lý là Tuyết Phi Phi và em gái của Kim Gia là Kim Phi, ngoài ra còn có thêm Tưởng Đại Phát của địa ốc Thiên Hồng. Tổng cộng tất cả có 6 người.

Khi mọi người đều đã ổn định chỗ ngồi. Chủ nhiệm Lý bèn giời thiệu Lộ Ba với mọi người:

"Vị này đây chính là kiến trúc sư nổi tiếng Lộ Ba, Lộ giáo sư. Giáo sư Lộ không chỉ nổi tiếng ở thành phố ta, mà còn đứng hành nhất nhì trong cả nước."

Kim Gia, Kim Phi, Tưởng Đại Phát vội vàng chào hỏi. Đồng thời cũng dâng lên tấm danh thiếp của mình. Để tiện cho việc liên hệ sau này.

Lộ Ba là một người đàn ông trung niên tầm hơn 40 tuổi, ông ấy là bạn thân của chủ nhiệm Lý. Hôm nay cũng vì nể tình nên mới đến tham dự cái gọi là yến tiệc này. Thân hình ông có vẻ gầy gò, khuôn mặt trắng trẻo, đôi mắt có thần, trông rất anh minh linh hoạt, thoạt nhìn đã biết ông là thuộc phần tử trí thức.

"Giáo sư Lộ, chào ông, chuyện lần này trăm sự nhờ ông hết…!"

Kim Phi được ông anh mình ra hiệu, bèn nói với Lộ Ba một cách lẳng lơ.

Lộ Ba cười nhạt nói:

"Những chuyện mà tôi có thể giúp thì không nhiều, tất cả vẫn phải trông cậy vào bản thân các anh chị đây."

Chủ nhiệm Lý thấy thế bèn cười nói:

"Ha ha, lão Lộ này nói chí phải, việc đấu thầu đâu phải là chuyện giúp hay không giúp, chỉ cần các anh chị đây là vàng thật thì sợ gì lửa chứ, mọi chuyện đều không thành vấn đề."

Kim Gia nhân cơ hội này bèn nói:

"Đương nhiên đương nhiên, các công ty của chúng tôi ở Hoa Hải, đến cả trong ngành xây dựng cả nước đều là danh xứng với thật. Hôm nay chúng tôi có nhã ý mời giáo sư Lộ đến đây, chủ yếu là muốn cám ơn giáo sư Lộ đã có những công lao to lớn đối với ngành xây dựng của thành phố Hoa Hải chúng ta…"

"Giáo sư Lộ, tôi là người thô lỗ, không biết cách ăn nói văn hoa như trí thức các ông, tất cả những cái tình tôi xin được gởi gắm trong ly rượu này, tôi xin được phép uống cạn trước…"

Nói xong Kim Gia bèn ngẩng đầu lên, một hơi uống cạn hết rượu trong ly.

Giáo sư Lộ vốn không thích uống rượu, nhưng vì nể mặt nên không thể không uống, chỉ đành cầm ly rượu nên nhấp môi tượng trưng mà thôi. Tưởng Đại Phát cười cười nói:

"Giáo sư Lộ nhìn nho nhã thế kia, thật ra cũng mà một người đàn ông đầy nhiệt huyết, đúng là tửu lượng tốt…"

"Đúng vậy, những người như giáo sư Lộ đây, mới thật sự là đàn ông đích thực…"

Kim Phi cố nén cơn buồn nôn trong lòng, mà cứ luôn miệng khen nức nở.

Được mọi người luôn miệng khen ngợi, vẻ mặt vốn dĩ rất lạnh nhạt của giáo sư Lộ cũng dần dần cở mở hơn, thậm chí đôi mắt ông cũng đã bắt đầu chú ý đến Kim Phi.

Tuyết Phi Phi thầm cười trong bụng, ối dào, xem ra cái ông giáo sư Lộ này cũng không phải thuộc dạng hàng khó chơi, chắc là qua hết đêm nay, chắc chắn thể nào cũng sẽ bị lôi xuống nước chung.

Dạo gần đây Tuyết Phi Phi đã theo chủ nhiệm Lý đến tham dự nhiều buổi tiệc, đã được gặp rất nhiều nhân viên viên chức của chính phủ, còn có một số người được gọi là giáo sư với chuyên gia nữa. Theo cô thấy thì, những người có văn hóa ấy có một đặc điểm chung là đều thích hư vinh, người ta chỉ mới khen ngợi vài câu thôi, chỉ mới nói vài câu nhiệt tình, vài câu nịnh bợ, thì đã có thể khiến lòng họ phơi phới rồi. Thật chẳng biết trong chốn quan trường họ đã được rèn luyện như thế nào nữa, thật là kém cỏi.

Tuyết Phi Phi nào đâu biết những người làm trong cơ quan chính phủ mà cô gặp chỉ là hạng tép riu, gió chiều nào theo chiều ấy, bình thường ở trong đơn vị, đều phải nhìn sắc mặt của người khác, phải nịnh bợ người khác. Giờ thì đột nhiên thân phận được thay đổi, được người khác tâng bốc, dĩ nhiên là phòng tuyến trong lòng cũng dễ bị hạ thấp xuống.

Kim Gia vì nắm được cái tâm lý này, nên mới quyết định làm như thế. Trong số những công nhân viên chức của chính phủ mà hắn kết giao, đa số đều phải dùng chiêu này để lôi họ xuống nước chung. Thời buổi này muốn làm xã hội đen thì phải biết dùng đầu óc, chỉ có những tên tiểu tốt tép riu mới hở tí là động đến đao súng mà thôi.

"Lão Lộ à, xem ra sức hấp dẫn của ông rất lớn, bình thường, tôi rất hiếm khi thấy mấy ông chủ lớn đây khen người như vậy đâu."

Chủ nhiệm Lý nhân cơ hội này cũng tâng bốc thêm một câu.

Lộ Ba vội vàng khiêm tốn nói:

"Chủ nhiệm Lý lại trêu tôi rồi, tôi đã sống hơn nửa đời người rồi, già rồi, làm gì còn sức hấp dẫn chứ. Chỉ có ông mới đúng là có sức hấp dẫn. Đúng rồi, tôi nghe nói phó thị trưởng Dương sắp được thăng chức, đến lúc đó, cái ghế chủ nhiệm của ông chắc sẽ không cần ngồi lâu nữa nhỉ ?"

Chủ nhiệm Lý cười hi hi, trên mặt có vẻ đắc ý, giả vờ khiêm tốn nói:

"Đừng nói vậy chứ, bây giờ vẫn còn chưa xác định. Cả thành phố đang rất chú trọng vào ý kiến của phó thị trưởng Dương, trong dự án khai phá vịnh Kim Thủy này, tôi có thể được lên chức hay không, còn phải xem ý kiến của thị trưởng đã."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.