Vân Vũ Dương kêu thất thanh:
- "Cái gì? Nàng có con trai? Nàng nói chúng ta có một đứa con trai?" Trần Tuyết Mai gật đầu:
- "Lúc ngươi đẩy ta ngã xuống Trường Giang, ta đã có thai hai tháng." Vân Vũ Dương thét lên một tiếng, lấy hết sức bình sinh bật dậy, rơi nướcmắt nói:
- "Ta thật đáng chết, ta thật đáng chết. Suýt chút nữata đã giết chính con mình." Trần Tuyết Mai lửa giận lại bốc lên, lãnhđạm:
- "Nó không phải là con ngươi, nó hoàn toàn không biết mình có một người cha như ngươi!" Vân Vũ Dương cúi đầu nói:
- "Phải, ta đích xác không có mặt mũi nào làm phụ thân của nó!" Trần Tuyết Mai nói:
- "Hai mươi năm qua, ta nuôi dưỡng nó nên người. Ta dạy nó trở thành mộtngười lương thiện chính trực, nó và ngươi hoàn toàn không có quan hệ! Ta nói với nó, phụ thân nó đã chết rồi!" Vân Vũ Dương hết sức đau khổ,không dám đối diện với ánh mắt của Trần Tuyết Mai. Trầm mặc hồi lâu mớinói:
- "Tuyết Mai, ta hiểu tâm tình của nàng. Nàng không muốn nónhận người cha này, ta cũng không xứng làm phụ thân của nó. Ta chỉ khẩncầu nàng nói cho nó biết sự tình, để cho ta được gặp nó một lần. Đúngrồi, chúng ta cách biệt đã hai mươi năm, tính ra nó cũng đã hai mươituổi. Hai mươi năm qua mẹ con nàng sống thế nào?" Trần Tuyết Mai hơingạc nhiên, nghĩ thầm:
- "Có lẽ bọn họ còn chưa gặp mặt!" đưa mắt nhìn thấy Vân Vũ Dương mặt đầy nước mắt đứng trước cửa sổ, vịn vào mộtcành mai, tựa hồ tốn rất nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-kiem-ky-tinh-luc/101225/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.