Thượng Quan Thiên Dã kêu lên:
- "Sư phụ, đừngnhắc đến chuyện này nữa. Ai dính dáng đến nó đều không có kết cục tốtđẹp, chúng ta mau rời khỏi nơi quái quỷ này đi!" Tất Lăng Phong mấp máymôi. Thượng Quan Thiên Dã vất vả lắm mới nghe được y nói gì, run rẩykêu:
- "Sư phụ, người nói gì? Người cũng bị trúng Nhất Chỉ Thiềncủa Vân Vũ Dương làm tổn thương đến tim ư?" Tất Lăng Phong khẽ gật đầu,sắc mặt lộ một nụ cười thảm đưa tay chỉ về hướng Vân gia. Không lâu sau, nụ cười thảm đó ngưng lại. Thượng Quan Thiên Dã đưa tay sờ thử, sư phụđã tuyệt khí rồi.
Thượng Quan Thiên Dã cảm thấy ngạt thở, đau khổ cùng cực, muốn khóc cũng không khóc nổi. Hắn bới đám lá cây lên, đàohuyệt chôn thi thể Tất Lăng Phong, đột nhiên lẩm bẩm:
- "Trần Định Phương, Trần Định Phương!" danh tự này hình như đã có người nói cho hắn nghe. Nhưng là ai mới được chứ?
Hốt nhiên trong rừng có tiếng thét, một bóng nhân ảnh lao vút về phía Vân gia. Thượng Quan Thiên Dã gọi lớn:
- "Vân Tố Tố!" Vân Tố Tố không quay đầu lại, hình như nàng đã nghe toànbộ cuộc nói chuyện của thầy trò y? "Kì lạ, nàng ta sao lại không muốngặp ta?" Thượng Quan Thiên Dã trong lòng cảm thấy lo sợ, vội vàng đuổitheo Vân Tố Tố.
Vân Vũ Dương chờ rất lâu vẫn không thấy nữ nhitrở về. Y đã mở rộng cửa sổ để cho ánh trăng chiếu vào phòng. Trời càngvề khuya, gió đêm thổi tới, hoa mai rơi rụng vẫn còn mùi hương nhànnhạt. Kí ức lại ùa về dằn vặt trong lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-kiem-ky-tinh-luc/101224/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.