Trời đã sáng, trong sân vắng lặng, không khí xung quanh như đông lại,đột nhiên một tiếng khóc tấm tức vang lên, tựa như tiếng kim xé toangkhông gian tĩnh lặng. Vân Vũ Dương nhìn lại, thấy thê tử cầm bức họalên, từ bên gốc mai thong thả bước qua vòm cổng, không thèm nhìn y lấymột lần.
Trong một thoáng, Vân Vũ Dương lạnh người, cảm giác hồnlìa khỏi xác, hai tiếng "Bảo Châu" không sao thoát ra khỏi miệng. Vânphu nhân lướt qua bên cạnh thi thể Thạch Thiên Đạc, thủ thỉ:
-"Thiên Đạc, ngươi yên tâm. Bức họa này ta nhất định đưa lại cho ngườinhà ngươi. Con trai ngươi ta sẽ chiếu cố, ta đối xử với Tố Tố sao thì sẽ chăm sóc nó y như vậy!" Thanh âm rất rất nhỏ, cơ hồ sợ làm Thạch ThiênĐạc thức giấc. Từng chữ từng chữ lọt vào tai Vân Vũ Dương như tên nhọnđâm vào tim y. Vân Vũ Dương đầu óc trống rỗng, đến khi ngẩng lên, bóngdáng thê tử đã biệt tăm.
Lâu lắm, Vân Vũ Dương mới hét lên, tiếng kêu tràn đầy thất vọng pha lẫn sợ hãi, ngoài việc thê tử bỏ đi còn xuất phát từ một chuyện mới phát sanh. Y vừa cất bước, đã thấy nữ nhi khôngbiết xuất hiện từ lúc nào, đang đứng dựa vào gốc mai nhìn y chằm chằm.Vân Tố Tố hai làn thu thủy đầy sợ hãi, ánh mắt và vẻ mặt hết sức kìquái, tựa hồ chưa từng biết y.
Vân Vũ Dương khó khăn lắm mới mở miệng:
- "Tố Tố!" Vân Tố Tố lướt nhìn mặt y, đột nhiên lùi lại ba bước, giống như vừa gặp phải một kẻ đáng sợ nào đó, la lên:
- "Ta không nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-kiem-ky-tinh-luc/101217/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.