Lý Vân không hề nhận thấy Dạ Khinh Nhiễm khác thường, hất tay hắn ra, tiếp tục đi về phía trước.
Dạ Khinh Nhiễm kinh ngạc trong chốc lát,khuôn mặt trắng trẻo không khỏi ửng đỏ, cảm giác tay bị hất ra, hắn chợt bừng tỉnh, lại bước lên nhanh chóng đuổi theo Lý Vân, đi bên cạnh nàng, lúc này không dám nhìn mặt nàng, dường như vì mình vừa mới ngẩn ngơ nên có chút khó chịu : “này, muội … muội có nghe lời ta vừa mới nói không?”
“Nghe được.” Lý Vân gật đầu.
“Nghe được là tốt, về sau cách xa nhược mỹ nhân một chút.” Dạ Khinh Nhiễm dặn lại lần nữa.
“Ừ” Lý Vân từ chối cho ý kiến, nàng giỏinhất nghe ý kiến người khác, thiện ý khuyên bảo cũng không phải là không tốt. Người tên Dung Cảnh kia chỉ một câu nhẹ nhàng đã cứu được nàng, có thể thấy được người này thật sự lợi hại, không thể tiếp xúc quá nhiều.
Dạ Khinh Nhiễm thấy Lý Vân thật nghe lờihắn, trong lòng vui mừng, lông mày nhướng cao lên, bước chân cũng nhẹnhàng vài phần, mở miệng hát một tiểu khúc dân dã, giai điệu cực kỳ vuivẻ.
Lý Vân liếc mắt nhìn hắn, khóe miệngkhông tự chủ lộ ra ý cười. Từ khi đến nơi này cho tới bây giờ, luôn bịvây trong không khí khẩn trương, khó có được người có thể làm cho nàngbuông lỏng vài phần.
Hai người rất nhanh bước ra khỏi ngự hoa viên.
Lục công công hoàn thành nhiệm vụ, tất nhiên cười híp mắt cũng cáo lui theo phía sau hai người.
Dạ Thiên Khuynh nhìn bóng dáng hai ngườiđi như bóng với hình, nắm đấm trong tay áo không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-kho-the-tu-phi/65420/quyen-1-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.