Đập vào mắt là mây mù.
Vân Thiển Nguyệt nhíu mày, giương mắt nhìn Thượng Quan Minh Nguyệt.
Thượng Quan Minh Nguyệt cười khẽ với nàng, “Muội muội tốt, thấy cái gì sao?”
Vân Thiển Nguyệt mím môi lườm Thượng Quan Minh Nguyệt, “Có bản lĩnh ngươi thu linh thuật lại.”
Thượng Quan Minh Nguyệt liếc xéo nàng, để cái tay kéo áo ngoài của nàng xuống, đưa tay khẽ đẩy nàng, Vân Thiển Nguyệt lăn từ trên người Thượng QuanMinh Nguyệt xuống. Hắn chậm rãi đứng dậy, khẽ nâng tay, khoác áo choàngbằng gấm có hình hoa văn đám mây trên người, hắn chậm rì rì xuốnggiường, cẩn thận mặc xong, dáng người vô cùng tuấn tú, hoa đẹp cũngkhông sánh bằng. Trong chốc lát, hắn sửa sang xong, thò người ra phíatrước, đưa tay cầm cái cằm của Vân Thiển Nguyệt, “Mèo hoang nhỏ, nhanhmặc quần áo, chúng ta lên đường.”
Vân Thiển Nguyệt đập lên tay của Thượng Quan Minh Nguyệt, “Đi đâu?”
“Đương nhiên là về Đông Hải.”Thượng Quan Minh Nguyệt dùng ánh mắt ngươi là đồ đần, đoán không ra nhìn nàng.
“Không đi!”Vân Thiển Nguyệt lập tức lắc đầu.
“Muội cho rằng tùy theo muội sao?” Thượng Quan Minh Nguyệt nhướn mày, thấyVân Thiển Nguyệt không nói, ánh mắt hắn khẽ lướt qua mười người đứng đầu bảng đang khiến bản thân mình giống người chết trên mặt đất, khẽ cườinói: “Hay là muội ở đây chưa đủ? Thật sự muốn bọn họ hầu hạ muội? Nếumuội đồng ý, ta đương nhiên có thể đợi muội một ngày, dù sao muội cũngkhông phải người phụ nữ trong sạch, kiên trinh, bát khuất gì cả, mườingười đàn ông này...”
Vân Thiển Nguyệt lập tức chặn lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-kho-the-tu-phi/2516227/quyen-5-chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.