Sáng sớm ngày hôm sau, Mặc Cúc truyền đến thư của Dung Cảnh được bồ câu đưa đến.
Vân Thiển Nguyệt mở thư ra, chỉ thấy nói về Nam Cương quốc cữu, Dung Cảnh nói Nam Cương quốc cữu không phải là kẻ tầm thường, hắn đã từng điều tra lai lịch của hắn ta, nhưng chưa từng tra ra được cái gì hữu dụng, hiển nhiên lần này Nam Cương quốc cữu đi Nam Cương bởi vì Nam Cương vương đại nạn, nhưng trên đường lại đuổi theo nàng, nhất định là trên người nàng có cái gì để cho Nam Cương quốc cữu coi trọng hơn, nói nàng nên cẩn thận một chút.
Vân Thiển Nguyệt để thư xuống, nghĩ tới trong thư Dung Cảnh không nhắc tới Trầm Chiêu câu nào, hẳn là lúc viết phong thư này viết hắn còn chưa nhận được tin tức nàng tá túc ở nơi sơn dã này. Nhưng hôm qua nàng viết hai phong thư một trước một sau truyền đi, hôm nay chắc hẳn Dung Cảnh sẽ còn gửi một phong thư nữa, cho nên nàng để thư xuống, cũng không lập tức hồi âm, mà nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Một nhà ba người đã thức dậy, đại nương đang nấu cơm, lão giả đang cho gà ăn, Trầm Chiêu đang choĐạp Tuyết ăn cỏ, vẻ mặt thích thú, ba người ba công việc, nhìn tiểu viện trong mùa đông này, thoạt nhìn có chút ấm áp.
Quả nhiên không lâu lắm, Mặc Cúc truyền đến phong thư thứ hai của Dung Cảnh.
Vân Thiển Nguyệt mở ra, chỉ thấy trên đó viết, “Nếu hắn có chí lăng vân(có chí hướng cao),thì cho hắn bậc thang lên mây xanh! Nhưng cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-kho-the-tu-phi/2515956/quyen-4-chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.