Ra khỏi thành Ngân Nguyệt, tiếp theo là đến thành Tử Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt cưỡi Đạp Tuyết vừa thưởng thức phong cảnh ven đường, vừa chậm rãi đi. So với tốc độ hôm qua lại càng chậm thêm mấy lần, Đạp Tuyết ngày đi ngàn dặm vậy mà để nàng cưỡi, còn chậm hơn so với người đi bộ.
Vì sao Nam Cương quốc cữu đi theo nàng, lúc này nàng còn không biết, nhưng nàng biết rằng nếu là bởi vì chuyện của Nam Cương Vương mà hồi kinh, Nam Cương Vương đang gặp đại nạn, hắn hẳn là phải cấp tốc lên đường mới đúng, sao lại có thể cùng nàng đi với tốc độ này, nếu không phải hắn có mối quan tâm gì đó với nàng, hắn đã phải vượt qua nàng rồi chứ? Nàng đi chậm thành như vậy, hắn còn không vượt qua chứng tỏ hắn xem trọng nàng hơn so với Nam Cương Vương, như vậy nàng phải thận trọng cân nhắc một phen về Nam Cương quốc cữu này rồi.
Mặt trời mọc rồi lên đến đỉnh đầu (giữa trưa),Vân Thiển Nguyệt mới đi được năm mươi dặm, Nam Cương quốc cữu vẫn đi theo sau không hề vượt qua nàng.
Năm mươi dặm ngoài thành là một ngọn núi lớn, dưới chân núi có phòng ốc của vài hộ nông dân, lúc này khói bếp bay lên, hiển nhiên là đang nấu cơm. Vân Thiển Nguyệt xem sắc trời một chút, tung mình xuống ngựa, dắt ngựa đi tới trước cửa một nhà nông ven đường, bỏ cương ngựa ra, nàng tiến lên gõ cửa.
Không bao lâu sau cửa gỗ két một tiếng từ bên trong mở ra, một vị lão phụ nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-kho-the-tu-phi/2515954/quyen-4-chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.