Hình như là nghe được tiếng la của thiếu niên kia, màn che xe ngựa bị đẩy ra từ bên trong, Dung Cảnh ló ra nhìn về hướng bên trong phủ.
Trong lòng Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên đập bang bang rạo rực, nghĩtới cái bình dấm chua này bảo vệ không được lại sắp đổ rồi! Nàng trợnmắt nhìn thiếu niên một cái, vội vàng giải thích với Dung Cảnh: “Đừngnghe hắn nói nhảm, ở đâu có mặt mày đưa tình rồi hả? Là hắn. . . . . .”
“Dung Cảnh, đây là chứng cớ! Không tin ngươi mau tới đây nhìn xem!Trong này là một phong thư, viết ‘ Vân Thiển Nguyệt thân mến! ’, Ta lừangươi là con chó nhỏ!” Thiếu niên chặn lại lời Vân Thiển Nguyệt, mộtphong thư theo túi thơm ở bên trong rơi ra, đung đưa phong thư với DungCảnh , hô to lần nữa: “ Là vừa rồi có một nam tử cưỡi ngựa đuổi theo xenàng đưa cho nàng , ta tận mắt nhìn thấy.”
Ánh mắt Dung Cảnh từ trên người Vân Thiển Nguyệt dời đi, nhìn về phong thư trong tay thiếu niên kia, nhíu mày.
Chỗ các nàng đứng cách cửa ra vào cũng không phải là quá xa , VânThiển Nguyệt tinh tường thấy được động tác Dung Cảnh nhướng mày, thânthể nhỏ run lên, muốn tiếp tục phản bác nhất thời không nói được.
“Này, tại sao ngươi không nói?” Thiếu niên quay đầu lại nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt.
“Toàn bị ngươi nói hết rồi, ta còn có thể nói được gì!” Vân Thiển Nguyệt hung hăng trợn mắt nhìn thiếu niên.
” Bây giờ ngươi nói cho ta biết tên kia là ai thì vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-kho-the-tu-phi/2515771/quyen-3-chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.