Edit: giọt mực xanhVân Thiển Nguyệt nghe được tiếng cười của Lão hoàng đế, khóe miệngkéo kéo, nụ cười của ông vẫn không chạm vào đáy mắt giống như trước. Còn sự hung ác thì từ từ mở ra.
Diệp Thiến tựa hồ hiểu ý tứ Lão hoàng đế, thương hại nhìn Vân ThiểnNguyệt một cái, ghé sát vào nàng, nói nhỏ: “Trước kia chưa gặp ngươi,nghe nói ngươi lớn lối quần áo lụa là, mỗi lần làm việc đều theo tínhmình, ta rất hâm mộ, nhưng hôm nay cảm thấy ngươi thật quá đáng thương!Hiện tại chuyện làm mất thân phận bày ra như vậy, ngươi cũng chịu.”
Vân Thiển Nguyệt khóe miệng kéo xuống, suy yếu cười cười với DiệpThiến, không cẩn thận chạm đến vết thương nơi khóe môi, làm nàng đau đến xuýt soa một tiếng, lập tức thu hồi nụ cười, tức giận nói: “Có cái gìthật đáng thương, cái thân phận rách nát này không phải ai cũng có sốtốt mà sống với nó.”
Diệp Thiến sửng sốt, nhịn không được bật cười lên “Ngươi nói rất đúng !”
“Trẫm không biết Diệp công chúa khi nào cùng Nguyệt nha đầu có quanhệ tốt như thế rồi?” Lão hoàng đế nhìn về phía Diệp Thiến cùng Vân Thiển Nguyệt đang ghé sát vào nhau, thì cười mở miệng, “Nếu trẫm nhớ khônglầm Diệp công chúa là lần đầu tiên tới kinh thành Thiên Thánh đúngkhông?”
“Thưa Thiên Thánh Ngô Hoàng, thật sự ta là lần đầu tiên tới kinhthành Thiên Thánh này.” Diệp Thiến tránh Vân Thiển Nguyệt một chút,chống lại cái nhìn của Lão hoàng đế cười nói: “Con người của ta dễ nóichuyện, cùng ai cũng đều rất giao hảo. Nhất là đích tiểu thư của nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-kho-the-tu-phi/2515554/quyen-2-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.