Edit: ElisaBeta: Vi ViNhư thế nào Vân Thiển Nguyệt cũng khôngnghĩ ra hôm nay đến Vinh vương phủ lại vướng vào loại tình huống này,dùng loại tư thế này đối mặt với Dung Cảnh. Tiếng nói nhẹ nhàng ôn nhuận kia lúc này nghe như tiếng thì thầm của ác ma, làm cho máu toàn thânnàng không chỉ ngừng chảy mà còn lạnh buốt thấu xương. Ngón tay không tự chủ được mà rụt lại, nơi duy nhất có thể cử động đại khái chính là haingón tay này.
Trong nháy mắt ấy Dung Phong cũngthoáng cứng ngắc, nhưng rất là ngắn ngủi, trong chốc lát, hắn cúi đầunhìn Vân Thiển Nguyệt đang dựa vào lồng ngực. Chỉ thấy nàng cúi đầu,nhìn không thấy sắc mặt của nàng, nhưng rõ ràng cảm giác được thân thểnàng cương cứng. Trong đôi mắt phượng tràn ngập khổ sở, ôm Vân ThiểnNguyệt chậm rãi xoay người, thi lễ với Dung Cảnh thi lễ, cũng không nóichuyện.
“Người này chính là Cảnh thế tử của Vinh vương phủ, ‘Cẩm y tuyết hoa ngọc nhan sắc, hồi mâu nhất tiếu thiên hạkhuynh.’ trong truyền thuyết (áo trắng như tuyết nét mặt như hoa, ngoảnh đầu lại cười đảo điên thiên hạ)?” Diệp Thiến nghe tiếng quay đầu lại, đánh giá Dung Cảnh đang từ trongphủ chậm rãi đi ra, một đôi mắt đẹp trong nháy mắt hiện lên vẻ kinhdiễm, tiếng nói trong trẻo cất lên, cảm thán nói: “Quả nhiên không phụlời đồn!”
Vân Thiển Nguyệt bừng tỉnh, cứng nhắclùi lại, mềm nhũn nằm trong ngực Dung Phong. Trong lòng hừ một tiếng,không nghĩ tới Dung Cảnh còn có lời đồn đại như vậy về nhan sắc của hắn. Cho mình là Dương quý phi hay sao? Còn ngoảnh đầu lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-kho-the-tu-phi/2515537/quyen-2-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.