Dạ Thiên Khuynh nhìn thấy hai người ra đi, khuôn mặt tuấn tú lập tứcnhư mây đen áp núi, cả trời u ám. Giỏi lắm Vân Thiển Nguyệt, xem ta làtrong suốt sao? Rõ ràng làm như không thấy, cứ như vậy mà bỏ đi! Tay hắn ở trong tay áo nắm chặt, cái trán gân xanh nổi lên.
Dạ Thiên Dục đang vui vẻ ăn, không nghĩ tới hai người nói đi là đirồi, hắn muốn ngăn cản, nhưng ngay cả cơ hội ra tay đều không có, không khỏi nhìn theo thân ảnh Vân Thiển Nguyệt bay đi, kinh ngạc mà nói: “Ồ?khinh công của Nguyệt muội muội khi nào đã tiến bộ thần tốc như thế?”
Dạ Thiên Khuynh mặt sững sờ, lúc này mới chú ý thân thủ Vân ThiểnNguyệt nhẹ nhàng, bồng bềnh trong gió. Chính xác so với thân thủ mộttrời một vực trước đây, thì không biết tốt hơn bao nhiêu lần. Môi mỏngcủa hắn mím lại, mắt phượng đen kịt híp lại.
Đúng lúc này, Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên đang ở trên cao ba trượngthân pháp tựa hồ có xu thế không trụ nổi kinh hô một tiếng hướng trênmặt đất rơi xuống, ở đâu còn ưu mỹ nhẹ nhàng phiêu dật như vừa rồi, cảngười như cây lúa trong sông lớn, đã mất đi khống chế, một tiếng thétchói tai truyền đến, “Dạ Khinh Nhiễm, nhanh cứu ta!”
Dạ Khinh Nhiễm tựa hồ cũng kinh ngạc, phát hiện Vân Thiển Nguyệthướng trên mặt đất rơi xuống, lập tức nhanh như gió nhào về phía bênngười nàng, khó khăn lắm mới trước khi nàng ngã quỵ xuống trên mặt đấtlập tức đem nàng tiếp được. Lúc này mới tránh được nàng cùng mặt đấthôn môi, giận dữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-kho-the-tu-phi/2515454/quyen-1-chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.