Nàng có thể nói không đi sao? Chết tiệt!
Vân Thiển Nguyệt hít sâu một hơi, khoát tay với Thải Liên: “Còn không mau đi chuẩn bị!”
“Vâng! Tiểu thư!” Thải Liên lập tức vui mừng mà chạy xuống.
Vân Thiển Nguyệt hướng ra cảnh đêm tốiom ngoài cửa sổ oán hận nghĩ, lúc này nàng không những ở Hương Tuyền sơn linh đài tự gì đó thêm một năm rưỡi. Mới không hồi phủ học cái sổ sáchchưởng gia chó má, cái nhà này ai thích quản thì đi mà quản!
Nghe nói tiểu thư muốn đi Hương Tuyềnsơn linh đài tự cầu phúc, Thiển Nguyệt các thay đổi bầu không khí trầmlặng, lập tức trở nên náo nhiệt. Dựa theo Thải Liên phân phó, mọi ngườibắt đầu vội vàng thu dọn đồ đạc. Có thể đi theo tự nhiên vui mừngkhông thôi, không thể đi theo cũng cảm thấy mây đen bay đi, bắt đầu suynghĩ tiểu thư đi rồi sẽ nhẹ nhõm nhàn nhã chút ít, có thể lười biếngchạy ra phủ đi chơi. Vì vậy, trên mặt ai nấy đều mang ý cười, nơi nơitràn đầy hơi thở vui sướng.
Vân Thiển Nguyệt nghe tiếng cười vuimừng của mọi người bên ngoài, vẻ mặt tối tăm phiền muộn. Đăm chiêu suynghĩ đơn giản là ngày mai gặp mặt nhất định nàng phải bóp chết Dung Cảnh tai họa kia. Nếu bóp không chết, tốt nhất lúc này đi Linh Đài tự để cho hắn xuất gia không trở lại. Vừa nghĩ như thế, trong nội tâm nàng thoảimái chút ít, ngáp một cái, trở lại giường đi ngủ.
Bọn người Thải Liên bận rộn đến nửa đêm, Thiển Nguyệt các mới an tĩnh lại.
Canh năm ngày hôm sau,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-kho-the-tu-phi/2515448/quyen-1-chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.