- Lý tướng quân, việc này có gấp cũng không được, phải để các lộ đại quân chuẩn cho tốt, trù bị lương thảo, rồi an bài tốt lộ tuyến hành quân và kế hoạch tiến công mới có thể tiến binh, ngươi nên chịu khó nhẫn nhịn một chút đi.
Ông Viễn nói.
Mặt khác, mấy vị đại tướng quân cũng sôi nổi nói Lý Cáp nghỉ ngơi, nhẫn nại thêm hai tháng, đến lúc đó bắc thượng thảo nguyên, thì tự do chém giết.
Ngoài hắn ra, nếu các tướng lĩnh khác yêu cầu bắc thượng như thế, Tiêu Hàn, Lâm Thiên Vân chỉ sợ đã trở mặt từ lâu, nhưng mà địa vị Lý Cáp lúc này tương đối đặc thù. Trong lòng binh lính, hắn chính là Chiến thần bất bại trong truyền thuyết, là chỗ dựa tinh thần của họ. Hắn lại là con nhà võ mấy đời, lần này lại lập đại công, sau này tất sẽ được phong thưởng, có Lý gia hậu thuẫn, tiền đồ vô lượng, nên lúc này không thể đắc tội hắn.
Lý Cáp suy nghĩ một hồi, nói:
- Các vị tướng quân, ở phía bắc Đồng Dương có một quan trấn, gọi là Phong Hác trấn, là cửa ngõ giữa Hạ quốc với đại thảo nguyên, người Hồ đoạt vàng bạc châu báu, nữ tử, thợ thủ công đều phải chở về thảo nguyên, mạt tướng nguyện mang ba nghìn kỵ binh, đến Phong Hác trấn, làm tiên phong bắc phạt.
Mấy vị đại tướng quân nhìn nhau, đều hiểu được hiện tại phải lấy được Phong Hác trấn, làm đường để tiến Bắc thượng chính là không tồi.
Chủ soái Lâm Thiên Vân trầm ngâm một hồi, nói:
- Như vậy đi, để cho Lê Bố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-kho-de-tu/1549524/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.