Thêm một lộ quân gia nhập, rất nhanh đã khiến cho cuộc đại chiến biến thành truy kích, ba lộ quân cứ như là bầy sói đuổi dê, đuổi giết đám Hồ quân đang tán loạn chạy về phương Bắc. Lý Cáp và Lê Bố một đường chém giết hơn mười dặm, đến khi hoàng hôn mới quay về Hoa Bình Dã. Buổi chiều màu máu, Hoa Bình Dã rộng lớn đều là thi thể người ngựa, máu tươi chảy thành suối,đao thương ngồn ngang khắp nơi, ruổi bọ dày đặc mặt đất, kền kền thì bay đầy trời. Số người chết? Lý Cáp không biết, nhưng chắc chắn cũng mấy vạn, hơn nữa còn số người chết của cả hai bên trong vòng mười ngày nay nữa, ít nhất thì gần mười vạn thi thể. Đặc biệt trong cuộc chiến ngày hôm nay, người Hồ cận kề cái chết không hàng, bỏ chạy tứ tán, bị Hạ quân chém giết không ít, không khí nồng đậm mùi máu tanh. Lúc này, binh lính đang thu dọn thi thể của mấy vạn quân, cứu chữa Hạ quân còn sống, giết chết những tên Hồ còn thoi thóp. Vì doanh trại cũ của nhị lộ quân đã tràn ngập thi thể xung quanh, nên phải lập doanh trại mới. Lý Cáp cùng Lê Bố vừa về đến thì còn có binh lính báo lại, nói Đại tướng quân tìm. Chưa tới sườn núi, Lý Cáp đã thấy Vưu Mang và chúng tướng sĩ Hổ doanh, thấy Đại Phi bình yên vô sợ chạy tới, mặt hắn nở một nụ cười nhẹ. Lê Bố nhìn thấy Đại Phi ngạc nhiên hỏi: - Lý lão đệ, chó ngao Tây Tạng này là của đệ à? Lý Cáp gật đầu: - Đúng thế, Lê đại ca, có vấn đề gì sao? - Loài này Trung Nguyên không nhiều, muội muội của ta cũng có một con. Nhưng mà con này của đệ thì uy mãnh hơn. Lê Bố nói. Lý Cáp kinh ngạc nói: - Lệnh muội cũng có một con à? Lê Bố nói: - Đúng vậy, đó là Thiếu Nghiêm tướng quân mang từ Tây Vực về cho ta, nhưng ta lại lười nuôi, muội muội ta lại thích nên chăm sóc giùm. Con này của đệ là chắc là đực, còn của muội muội ta là cái. Nói xong nhìn Lý Cáp nói: - Vừa xứng một đôi… Vừa xứng một đôi! Không rõ là nói Lý Cáp và muội muội của hắn hay là nói cặp chó là một đôi nữa. Lý Cáp xấu hổ ho khan một tiếng: - Ông tướng quân còn đang chờ, chúng ta mau đi thôi! Nếu Lê Bố chỉ nói qua loa về muội muội của hắn cho mình thì mình sẽ còn tìm hiểu, nhưng bây giờ thì hắn lại cảm thấy sợ cứ như là Lê Bố cố ý quăng qua hàng tồn kho cho mình vậy. Lý Cáp về Lê Bố đến nơi, thì thấy Ông Viễn cùng với mấy vị tướng của nhị lộ quân đang cùng với các tướng lãnh lạ mặt luận đàm, chắc là tướng lĩnh nhất lộ quân. Ông Viễn thấy Lý Cáp và Lê Bố đi tới, cười nói: - Hai người các ngươi đã trở lại, mau qua đây gặp Tiêu Hàn tướng quân. Nói xong chỉ tay về phía vị tướng quân mặt trắng như văn nhân nói: - Tiêu tướng quân, vị này là Võ trạng nguyên Lê Bố còn đây là người ta vừa mới nhắc đến Lý Cáp Lý tướng quân, người hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu Hoa Hạ nhất tướng quân! Lần này có thể đại phá thành công quân Hồ chính hắn lập công đầu. Lý Cáp và Lê Bố hành lễ với Tiêu tướng quân, bất quá trong lòng buồn bực, người này dù sao cũng chỉ là một trong ba đại soái của tam quân Đại Hạ, Ông Viễn sao phải cung kính như thế? Tiêu tướng quân kai hóp mắt, vẻ mặt cười cười đánh giá cả hai, liên tục vuốt cầm, nói: - Quả nhiên, thanh niên tốt! Lê tướng quân thì ta ở trong kinh thành đã sớm nghe qua, vị tướng lãnh trẻ tuổi này, còn trẻ mà đã lập đại công như vậy, đúng là tiền đồ vô lượng. Lê Bố vội nói quá khen, nhìn bộ dạng của hắn có chút kính trọng với Tiêu Hàn, hiển nhiên còn biết được thân phận khác. Tiêu tướng quân lại nhìn Lý Cáp nói: - Lý tướng quân quả nhiên là dũng mãnh phi thường, ta nghe Ông chủ tướng cứ khen miết. Nghe nói ngươi là người Hỗ Dương, năm nay cũng chưa tới mười bảy, mới tòng quân? Không biết Lý tướng quân cùng với Thanh Lâm tổng đốc Lý Tư Hồng có quan hệ gì? Ông Viễn nghe vậy sửng sốt, lập tức nhớ họ Lý khi mới vào quân đã trở thành thống tướng, hiển nhiên là có quan hệ với Lý Tư Hồng ở Hỗ Dương, không khỏi mắng mình sơ sẩy, không chịu hỏi rõ. Lý Cáp nói: - Bẩm Tiêu tướng quân, đó là gia phụ! Chúng tướng đều cả kinh, không nghĩ tới Lý Cáp là con của Lý Tư Hồng. Nghĩ đến Lý Tư Hồng không nạp thiếp, chỉ có một vợ là Chân thị, như vậy Lý Cáp chính là ngoại tôn của Diên Đông vương gia! Diên Đông vương gia ở trong quân có uy danh và ảnh hưởng rất lớn, là ngoại tôn của nhất đại danh tướng, thân phận càng làm cho người khác phải chú ý. Nhưng mà Lý Cáp cũng không cần phải dựa vào gia thế, nhiều ngày qua hắn đã chứng tỏ bản thân, từ Ông Viễn, Lê Bố cho tới các binh lính bình thường đều khắc sâu hình ảnh hắn, cơ hồ chỉ cần nhắc đến dũng mãnh, vô địch, Chiến Thần, sẽ nghĩ ngay tới Lý Cáp. - Thì ra là ngoại tôn của Diên Đông vương gia, chẳng trách, chẳng trách! Ông Viễn gật đầu tán thưởng Tiêu Hàn cười: - Ha ha, quả nhiên là tướng môn vô khuyển tử, ta chưa từng thấy thấy sự oai vũ của Lý tướng quân, nhưng mà nhìn trang phục thì cũng hiểu được một phần. Lúc này toàn thân Lý Cáp đầy máu, làm cho người khác có chút kinh sợ, Lê Bố tuy cũng đẫm máu nhưng mà so với Lý Cáp thì còn sạch sẽ hơn nhiều. Hàn huyên mấy câu, Lý Cáp mới biết Tiêu tướng quân này chính là em vợ của hoàng đế, là hoàng thân quốc thích, được hoàng đế vô cùng coi trọng và tín nhiệm, là một nhân vật có thực quyền trong quân. Lần này mang binh bắc phạt, bọn hắn trước ở Lĩnh Xuyên, có Lâm Thiên Căn viện trợ phía sau nên mới dám giao chiến cùng nghi binh của người Hồ, kết quả phát hiện Hồ quân ở Lĩnh Xuyên không phải chủ lực, liền phân tích Hồ quân chủ lực chỉ có thể ở Đồng Dương liền lập tức phái quân trợ giúp, Tiêu Hàn dẫn viện quân tới trước, Lâm Thiên Văn đi sau. Sau khi nghe chủ tướng tam lộ quân là Tiêu Mạc Vi ngoan cố, không chịu phát binh đến giúp Đồng Dương, Lý Cáp trái lệnh mang binh đến thì Tiêu Hàn cười nói: - Lý tướng quân lần này ở Hoa Bình Dã đã lập được chiến công hiển hách, không chỉ trợ giúp cho nhị lộ quân thoát khỏi cảnh bị diệt, còn đánh tan chủ lực Hồ quân, giết Hồ soái là Tường Toản, có tội gì? Để bản tướng bẩm với hoàng thượng, thỉnh công cho Lý tướng quân! Cho dù Lý Cáp không dũng mãnh, cũng chả lập chiến công, chỉ dựa vào hắn là nhi tử của Lý Tư Hồng, tôn tử của Lý thái sư, Tiêu Hàn sẽ cấp cho Lý gia một cái nhân tình. Huống chi bây giờ Lý Cáp đã lập được công rất lớn, hắn cũng thuận nước đẩy thuyền thôi. Lý Cáp nghe thế vội nói: - Tiêu tướng quân, Tường Toản chưa chết!
Chúng tướng sửng sốt, Ông Viễn ngạc nhiên nói: - Sao ta thấy ngươi cầm soái kỳ của Hồ quân rồi hét Tường Toản đã chết! Lý Cáp nói: - Khi đó mạt tướng một đường truy đuổi Tường Toản không thành, thấy soái kỳ rơi trên đường, liền tung tin để đả kích sĩ khí quân Hồ. Tiêu Hàn cười nói: - Lý tướng quân không chỉ dũng mãnh, mà còn rất cơ trí! - Tường Toản chưa chết, bất quá rơi từ trên lưng ngựa xuống, phỏng chừng cũng mất đi nửa mạng. Mạt tướng xin mang theo một ngàn kị binh đi lấy cái đầu của hắn mang về, không lấy được thì không bỏ qua! Lý Cáp ôm quyền nói. - Lê Bố nguyện đi cùng! Lê Bố nói Tiêu Hân nhíu mày, trầm mặc hồi lâu, nói: - Việc này cần bàn bạc kỹ hơn, chủ lực Hồ quân đã bị đánh bại, binh tôm tướng cua không đủ một đạo, Tường Toản tất phải chạy về thảo nguyên… Nếu chúng ta truy kích hắn ở thảo nguyên, thì phải có một lương lớn lương thảo hậu cần, chờ mấy lộ quân kia đến đông đủ, bản tướng sẽ bẩm báo về triều đình, rồi mới quyết đoạt. Lý Cáp vội la lên: - Người Hồ giết dân Hạ ta, đoạt của cái Hạ quốc ta, bắt con gái Hạ quốc, chúng sao có thể từ bỏ? Ngay lúc này chủ lực Hồ quân đã bị đánh tan, chúng ta thừa thắng bắc thượng, đoạt thảo nguyên! Đánh cho người Hồ hoàn toàn không dậy nổi! Tiêu Hàn nói: - Bản tướng nói rồi, việc này cần bàn bạc kỹ, thảo nguyên mênh mông, muốn đến là đến sao? Không có hậu cần sung túc tiếp tế, chỉ riêng cái mảnh đại thảo nguyên đó có thể làm cho chúng ta chết không chỗ chôn. Dừng lại rồi nói tiếp: - Bản tướng đâu có nói không bắc thượng thảo nguyên, chẳng qua cần phải có thời gian chuẩn bị, chuyện chúng ta cần làm bây giờ đâu phải là ít? Hồ binh còn sót trong tam tỉnh, vẫn còn chưa diệt hết, hơn nữa, để bắc thượng cần phải trù bị lương thảo, mà vấn đề này là do triều đình quyết định. - Như vậy thì khi nào chúng ta mới bắc thượng đây? Tới lúc quân thảo trù bị đầy đủ, thì người Hồ đã chuẩn bị sẵn sàng! Lý Cáp vội nói, trong lòng hắn tràn đầy tức giận. cổ tức giận là do không thể giết được Tường Toản trong lòng buòn bực. Cho nên dù rất muốn về nhà thật sớm, nhưng mà hắn vẫn xin truy kích. Ông Viễn nói: - Lý tướng quân, đanh giặc không phải chỉ có nghĩa khí là được, ngươi còn phải lấy sự an toàn của thủ hạ làm đầu, nếu chưa chuẩn bị chu đáo mà tiến Bắc thượng, thì sẽ làm cho toàn quân bị nguy hiểm. Lý Cáp không nói gì. Vì thế, sau bốn ngày tu chỉnh, hơn mười vạn đại quân rốt cục cũng ly khai Hoa Bình Dã, đi đến gần Lương thành để lập doanh chờ chỉ thị của triều đình, để xem là khải hoàn trở về, hay là tiếp tuc bắc thượng Mấy ngày nay tâm tình Lý Cáp rất tệ, ở bên ngoài Lương thành, Tiêu Hàn cùng Ông Viễn đều ra chỉ thị mọi người trong quân không được vào thành nhiễu dân, Lý Cáp tuy rằng nhàm chán đến cực điểm , nhưng cũng không dám vi phạm quân kỷ, dù sao bây giờ phân công công lao mới là mấu chốt, nếu để bị để lộ ưu khuyết điểm, thì mọi thứ hóa ra là trắng tay. Vì thế mỗi ngày Lý Cáp lại cùng Lê Bố, Dương Cận, Vưu Mang và Tiểu Phi đi ra vùng ngoại ô săn bắn giết thời gian. Một ngày kia, Lý Cáp và Lê Bố đám người đi săn trở về thì Cổ Khang trong doanh trại đã tiến ra chào đón, nói: - Tướng quân, Trương tướng quân tới Lý Cáp ngẩn ra: - Trương tướng quân là ai nhỉ? - Tam lộ quân Trương tướng quân, Trương Tề! Cổ Khang nói. Lý Cáp vội xoay người xuống ngựa, hỏi: - Trương tường quân đến đây, hiện đang ở đâu? - Ở trong quân trướng, đã đợi rất lâu! Chia tay Lê Bố, Lý Cáp vội trở về trướng của mình, thì thấy có Trương Tề cùng với mấy vị tướng quân của tam lộ quân, nhưng lại không thấy Tiêu Mạc Vi đâu. - Lý tướng quân, vẫn khỏe chứ! Trương Tề thấy Lý Cáp đứng dậy cười nói. Lý Cáp cười nói: - Trương tướng quân, sao lại đến đây? Một vị tướng ở bên cười nói: - Bây giờ Trương tướng quấn đã là chủ tướng của tam lộ quân. - Hả? Lý Cáp trong lòng kích động, tám phần đoán được tam lộ quân đã xảy ra chuyện gì. - Tiêu Mạc Vi sao rồi? Lý Cáp hỏi. Trương Tề cười nói: - Tiêu lão đầu báo về cho hoàng thượng nói ngươi chống lại quân lệnh, nhưng Tiêu Hàn tướng quân cùng Ông Viễn tướng quân báo tin chiến thắng mấy ngày trước về kinh thành, hoàng thượng đã biết được đầu đuôi, liền hạ chỉ chiếm binh quyền của Tiêu lão, rồi giải về kinh thành hỏi tội. Được Lý thái sư tiến cử, ta tạm thời làm chủ soái của ta lộ quân. Tiêu Mạc Vi a Tiêu Mạc Vi, đã nói ngươi sẽ ở tù nửa đời cuối mà không tin, Lý Cáp trong lòng nghĩ thế nhưng miệng vẫn chúc mừng Trương Tề - Ha ha, trong quân nhiều ngày nay đều truyền đến uy danh của tướng quân. Đơn phương độc mã trong mười vạn quân Hồ, vào ra an toàn tuy không giết được chủ soái quân Hồ nhưng lại chém được soái kỳ của chúng, thật là dũng mãnh, khiến cho người khác sợ hãi! Trương Tề tán dương: - Lý tướng quân còn chưa tới mười bảy đã lập được đại uy, sau này thành tựu tất không nhỏ! Đợi đến ngày lên kinh thụ phong thì đừng quên mấy huynh đệ này! Lý Cáp nghe mấy lời ấy thản nhiên cười cười, nói vài câu khiêm tốn Trương Tề nói xong, rồi đưa cho Lý Cáp một cái túi trang phục lớn nói: - Đây là đồ của Lý tướng quana, để lại ở Mã Môn Bảo, ta giúp ngươi mang đến. Lý Cáp mở ra nhìn, thì đúng là vài bộ áo giáp chiến bào, quần áo bình thường Nguyệt nhi làm cho hắn, trong lòng vui mừng cảm ơn Trương Tề. Y phục Nguyệt nhi bảo bối làm thì mặc rất thoải mái, Lý Cáp vuốt ve áo giáp cùng chiến bào, trong lòng phấn chấn, ngây ngất. Mấy ngay sau, thánh chỉ cũng tới Lương thành. Hoàng thường có mệnh, người Hồ xâm phạm Hạ quốc ta, không chuyện ác nào không làm, lệnh tam quân bắc thượng thảo nguyên, bắt đại hãn vương về kinh thành hỏi tội. Phong Lý Cáp làm “Bình Lỗ tướng quân”. Đại doanh Lương thành, trong trướng của chủ soái Lý Cáo cau mày nhìn Tiêu Hàn, Lâm Thiên Vân, Ông Viễn và các vị đại tướng khác: - Sao phải đợi hai tháng? Lúc này sĩ khí quân ta đại thịnh, vì sao khômg một trống hăng hái bắc thượng? Nhiều ngày như vậy, ở trong doanh không đánh trận, không nữ thân, không có chuyện gì làm, hắn đã buồn chết. Bây giờ còn phải chờ hai tháng, sao hắn không nóng nảy cho được?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]