Thời gian là vĩnh cửu, nhưng trái tim của một người có thể mãi trường tồn? Yêu nhưng không dám nhận, đến khi quay đầu nhìn lại chỉ còn là những đớn đau. Đã bỏ qua rất nhiều cơ hội, đã gạt đi rất nhiều khoảnh khắc có thể ở cạnh nhau, sau này mới hối hận, liệu có kịp hay không?
Ba trăm năm, thời gian đủ dài để quên đi ký ức, cũng đủ dài để tình yêu cuồng nhiệt chớm nở. Ba trăm năm, họ để lạc mất nhau giữa đất trời vô tận, người thì ở gần mà trái tim tại sao lại xa cách như vậy? Có phải là do tình yêu chưa đủ lớn? Hay tại lòng người quá sâu, nhưng lại quá hẹp không cho bất cứ một ai đến gần?
Hắn là nhị thái tử thiên giới phong lưu, còn y chính là hồ ly tuyệt tình. Hắn cười đẹp tựa như hoa, còn y lại lạnh lùng tựa như băng tuyết ngàn năm không đổi. Không ai muốn đến gần y, ngay cả tình ruột thịt cũng không màng. Có lẽ, chính vì sự xa cách của mọi người khiến cho y cô lập với tất cả, phòng bị tất cả, kể cr hắn. Hắn yêu y. Mặc cho y cự tuyệt, hắn vẫn kiên quyết muốn nắm giữ lấy hạnh phúc. Nhìn lại khoảng thời gian ba trăm năm kia chỉ có hắn là chủ động, còn y... Có lẽ là hắn nên buông tay.