Hắn chở cô về rồi chạy đi 
Thật ra bang chủ rất muốn ở lại nhưng ai đó thẳng thừng từ chối, nên hắn đành ôm vẻ mặt buồn bã như chú cún nhỏ bị bỏ rơi lái xe về 
Lâm Doãn về biệt thự nằm trên giường mệt mỏi thở dài, mở điện thoại lên xem thì thấy biết bao nhiêu cuộc gọi nhỡ 
Không phải baba gọi thì cũng là mama gọi 
Quả nhiên đúng đắng khi không về Khương Mộc gia 
Nếu không cô phải giải thích làm sao? 
Con đi cả đêm không về thực ra là vì bị người ta bắt cóc, không phải tống tiền mà để làm chuyện người lớn 
Cô sẽ bị ba mẹ trầm lồng heo mất 
Chuyện này phải giấu nhẹm tuyệt đối, không được để người thứ 3 biết được 
Lâm Doãn ném điện thoại sang bên cạnh rồi ôm mặt 
'Số tôi đúng là khổ mà, sao cứ gặp những chuyện như thế này mãi, phát điên mất thôi' 
Cô lầm bầm 
Điện thoại chợt vang lên, theo bản năng cô liền nhấn nút nghe 
'Alo Doãn Doãn, con làm mẹ lo chết đi được, hôm qua gọi rất nhiều cuộc nhưng con lại không trả lời ...' 
Lại nghe thêm 1 tiếng 
'Bà cứ mặt nó đi, thân con gái đi xem mắt lại đi cả đêm không về, điện thoại cũng không thèm trả lời. Mặt mũi gia đình bị hủy trong tay nó rồi, chi bằng tôi không có đứa con ...' 
'Ông thôi đi!!!' 
Ba cô '...' 
Lâm Doãn đưa tay day day thái dương 
Ba cô thật là ... 
Bỏ đi cả 3 năm, dù cô có thác loạn ông cũng chẳng biết, cứ làm quá lên thôi 
Khương Mộc phu nhân nhỏ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-hoan-ai-cach-yeu-cua-chu-tich-phong/1778393/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.